Chap 18: Bông hoa loa kèn đỏ
Ngày hôm sau chúng tôi bắt đầu chương trình cắm trại thú vị đã được giáo viên lên kế hoạch. Rất nhiều trò chơi được tổ chức: Kéo co, rung chuông vàng, giải mật mã tìm kho báu...
Trò nào cũng hấp dẫn, trò nào tôi cũng hào hứng đăng kí tham gia, và lúc nào tôi cũng góp phần mang chiến thắng vang dội về cho lớp. Bạn bè trong lớp rất nể phục tôi. Chúng tôi cũng đã chụp rất nhiều hình, lúc Linh Nga đưa cho tôi xem tôi thấy bức nào mình cũng đang ôm vai bá cổ bạn bè cười toe toét. Nhưng có ai biết trong lòng tôi có một thứ gì đó khúc mắc khiến tôi không thể nào thanh thản được.
Thiên Phong.
Xế chiều.
Trò chơi cuối cùng chúng tôi thi trong ngày là đi tìm kho báu. Thầy hiệu trưởng đã phát cho chúng tôi mỗi lớp 1 tấm bản đồ khác nhau, nhưng đích đến đều là một chiếc hộp duy nhất được cất giấu từ trước. Lớp nào tìm thấy được chiếc hộp trước lớp đó sẽ thắng. Chúng tôi rất hào hứng với trò chơi này, thế là túa nhau ra đi tìm.
Theo tấm bản đồ chỉ dẫn, đầu tiên chúng tôi sẽ băng qua một khu rừng, qua hai con suối nhỏ, cuối cùng là đến một ngọn đồi hoa cỏ tranh rộng bạt ngàn và lộng gió cách khá xa nơi chúng tôi cắm trại. Bạn bè lớp tôi ai cũng đều tròn mắt ngơ ngẩn nhìn nơi mình đang đứng.
Thật đẹp!
Những ngọn cả tranh xanh mướt chen lẫn những nhánh hoa trắng muốt trải dài tít tắp đến tận đường chân trời, gió mơn man thi thoảng ùa qua khiến cánh đồng hoa trắng rung rinh lượn sóng, tưởng chừng như linh hồn chúng tôi cũng tan chảy mà cuốn trôi theo cùng làn gió dập dìu kia, những cánh chuồn chuồn đủ màu sắc chao lượn, đuổi bắt nhau trên đầu chúng tôi.
Nắng chiều nhạt màu, từng áng mấy trắng mây hồng trôi hững hờ, ở phía xa xa chân trời có những cánh chim nhỏ đang nương theo làn gió bay vụt về phương xa.
-Nơi này thật đẹp quá đi!!!!
Linh Nga reo lên và lập tức vận dụng hết khả năng bấm máy ảnh tách tách. Nhỏ chụp phong cảnh, và chụp tất cả chúng tôi, nhỏ dường như muốn giúp chúng tôi lưu lại những khoảnh khắc tuyệt vời này. Thiên Lam và Thiên Phong thì vẫn chăm chú nhìn vào tấm bản đồ dò ra nơi cất giấu kho báu.
-Nhật Hạ! Linh Nga gọi tôi, theo phản xạ tôi liền quay ra sau.
-Cười lên nào!!!
Tôi hơi ngẩn ngơ, Linh Nga bảo tôi cười, nhưng còn chưa kịp làm gì thì nhỏ đã bấm tách tách. Tôi im lặng vài giây rồi cũng mỉm cười. Nụ cười thật tươi, thật đẹp. Vô lo, vô nghĩ. Tôi nghĩ thế.
Anh trai đã từng nói với tôi đời người rất ngắn ngủi, nếu được thì nên vui từng giây, hạnh phúc từng giây và đừng để cho thời gian quý báu của mình trôi qua trong vô ích. Bởi vậy tôi nên gạt đi hết mọi phiền muộn và sống một cuộc sống thật ý nghĩa, dù cho tương lai có xảy ra bất cứ điều gì.
-Wa…. Cậu cười đẹp quá!
Linh Nga hạ chiếc máy ảnh xuống nhìn tôi ngẩn ngơ, đám bạn quanh chúng tôi cũng xúm lại xem mấy bức hình vừa chụp và ai cũng trầm trồ khen ngợi. Tôi vui lắm, nhưng vừa ngước lên đã thấy có hai đôi mắt nhìn tôi rất lạ.
Một là của Thiên Phong.
Người kia là Thiên Lam.
Từ trước đến giờ tôi không biết giữa hai người này có điểm chung gì hay không, nhưng giờ đây tôi ngạc nhiên vì biết họ đều đang nhìn tôi. Ánh mắt kì lạ giống hệt nhau. Ngơ ngẩn và có gì đó xa xôi khó hiểu. Tôi còn đang không biết nên nói gì với hai người họ thì Thục Anh bổng reo lên:
-AAA!!!! Thiên Lam, Thiên Phong!!!! Các cậu tìm ra báu vật rồi sao?
Lớp tôi thôi ồn ào vội xúm vào xem món đồ trên tay Thiên Lam. Lúc này Thiên Lam và Thiên Phong mới lúng túng quay lại đám bạn, nhưng tôi đã kịp nhận ra trước đó họ đã nhìn tôi rất lạ.
-Gì thế này? Minh giơ báu vật mới tìm được lên cao tò mò.
Trong tay Minh là chiếc hộp gỗ có dán dòng chữ Pandora màu đen khá bí ẩn. Liếc lại tờ bản đồ hướng dẫn thì thầy hiệu phó có quy định, lớp nào tìm được chiếc hộp bí mật kia trước, biết được thứ gì bên trong sẽ là lớp chiến thắng. Nhưng sao chúng tôi có cảm giác bất an.
-Mau mở ra đi! Thục Anh sốt ruột nhìn chiếc hộp.
-Tớ cảm thấy có gì đó không ổn lắm. Thiên Phong nhìn chiếc hộp nhíu mày. Thiên Lam cũng gật gật gật đầu suy tư.
-Sao thầy ấy lại cố ý ghi chữ Pandora lên chiếc hộp? Theo truyền thuyết không phải là không nên mở sao?
Lớp tôi xúm lại nhìn nhau xì xào bàn tán. Ai cũng cảm thấy có gì đó không ổn trong chiếc hộ bí mật này. Nhưng cũng có không ít kẻ tò mò muốn xem thực ra trong chiếc hộp có gì. Cãi nhau một hồi, rốt cuộc thì trí tò mò cũng thắng.
-Mở ra xem đi! Chần chừ một lát để mấy lớp kia đến họ sẽ lao vào tranh giành với chúng ta, đến lúc đó công lao của chúng ta sẽ thành công cốc đó. Thiên Lam cầm chiếc hộp lên quyết đoán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!