Patrick không cho Frances Catherine hay Judith biết là Iain đã về nhà. Anh rời nhà lúc sáng sớm để đến pháo đài. Judith giúp bạn dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ ngôi nhà.
Lúc Iain gõ cửa thì trời đã xế trưa một chút. Judith ra mở cửa. Mặt cô dính đầy bồ hóng còn mái tóc thì rối tung. Trông cô như thể vừa dọn dẹp xong bên trong lò sưởi vậy.
Anh vui sướng chết đi được khi gặp lại cô, và thể hiện bằng cách cau mày. Cô mỉm cười đáp lại, có vẻ hơi bối rối vì vẻ ngoài của mình. Cô cố vén những lọn xoăn ra khỏi mặt cho mái tóc gọn gàng hơn.
"Anh đã về rồi", cô khẽ nói.
Nhưng gã đàn ông này chẳng hào hứng lắm với việc chào hỏi. "Phải. Judith này, hãy đến pháo đài trong vòng một giờ nữa."
Anh quay người bỏ đi. Cô thấy tổn thương trước thái độ lạnh lùng của anh, liền đuổi theo anh. "Sao em phải đến pháo đài?"
"Vì anh muốn em đến đó", anh trả lời.
"Nhưng chiều nay có khi em đã có kế hoạch rồi."
"Hủy nó đi."
"Anh cứng đầu như dê ấy", cô lẩm bẩm.
Tiếng thở hết ra từ ngưỡng cửa cho biết Frances Catherine đã nghe thấy câu nói của cô. Judith vẫn không thấy hối hận vì đã nói một điều khiếm nhã như thế, vì cô tin điều mình nói là đúng. Iain thực sự cứng đầu.
Cô quay khỏi anh. "Em không tin mình có nhớ anh chút nào cả."
Anh túm lấy tay cô và kéo cô quay lại. "Chính xác là anh đã đi bao lâu rồi?"
"Ba tuần, hai ngày", cô trả lời. "Thì sao?"
Anh cười toe. "Nhưng em không nhớ anh, đúng không nào?"
Cô nhận ra mình vừa bị gậy ông đập lưng ông. "Anh quá láu cá với em, Iain ạ", cô dài giọng.
"Sự thật đúng là thế", anh cười toe đồng ý.
Chúa ơi, cô nhận ra mình sẽ nhớ những lúc đấu trí với anh thế này. Thề có Chúa, cô sẽ nhớ anh mất thôi.
"Nếu anh muốn em đến pháo đài của anh", cô nói. "Thì anh nên đưa yêu cầu cho Patrick trước để dây chuyền mệnh lệnh của anh được tuân thủ tuyệt đối. Cho em biết là anh ấy phải nói gì nào."
Cô đang cố tình khiêu khích anh. Nhưng anh chỉ cười vang.
"Iain?" Frances Catherine gọi với ra. "Hội đồng bô lão có mặt ở pháo đài không?"
Iain gật đầu. Judith nhận thấy phản ứng của bạn trước thông tin đó, liền rút tay ra khỏi tay Iain.
"Anh lại làm thế rồi", cô thì thào buộc tội.
"Làm gì?"
"Anh đã làm Frances Catherine buồn bực. Nhìn cô ấy mà xem. Cô ấy đang lo lắng, nhờ anh đấy."
"Anh đã làm gì?" Anh hỏi, hoàn toàn bối rối. Frances Catherine thực sự có vẻ lo lắng, và anh không thể hình dung vì sao.
"Anh vừa bảo với cô ấy là Hội đồng bô lão đang ở pháo đài", Judith giải thích. "Giờ cô ấy đang lo em có làm gì sai trái không và họ sẽ đuổi em về nhà trước khi cô ấy sinh con."
"Em suy luận ra từng ấy thứ chỉ từ một cái cau mày ư?"
"Dĩ nhiên rồi." Cô cáu kỉnh trả lời, rồi khoanh tay trước ngực và cau mày nhìn anh. "Sao?" Cô gặng hỏi khi thấy anh im lặng.
"Sao cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!