Chương 15: (Vô Đề)

"Judith, dậy thôi. Đến lúc lên đường rồi."

Iain nhẹ nhàng lay cô tỉnh dậy. Cô mở mắt và thấy chồng mình đang ngồi trên mép giường. Chỉ cần nhìn vào vẻ mặt tối sầm của anh là đầu óc cô ngay lập tức tỉnh táo.

Cô ngồi dậy, kéo chăn lại quanh người và nhìn anh chằm chằm. "Lên đường?" Cô thì thào hỏi, cố hiểu ý anh. "Em sẽ lên đường bây giờ ư?"

"Phải." Giọng anh chắc nịch, vẻ mặt kiên quyết không kém.

Sao anh lại tỏ ra lạnh lùng như vậy? Judith túm lấy tay anh khi anh đứng dậy. "Sớm thế này ư, Iain?"

"Phải", anh trả lời. "Trong vòng một giờ nữa, nếu được." Anh gỡ tay cô ra, cúi xuống hôn lên trán cô, rồi đứng dậy và bước về phía cửa.

Cô gọi với theo anh. "Em muốn nói lời tạm biệt với Frances Catherine."

"Không có thời gian đâu", anh bảo cô. "Chỉ xếp một vali thôi. Đem nó ra chuồng ngựa. Anh sẽ gặp em ở đó."

Cửa đóng lại sau lưng chồng cô. Ngay lập tức cô òa lên khóc. Cô biết lúc này trông mình rất đáng thương, nhưng cô chẳng quan tâm, cũng chẳng thể suy nghĩ mạch lạc được nữa. Cô đã nói với Iain rằng mình không muốn ở lại đây. Anh chỉ đơn giản trao cho cô những gì cô muốn.

Mẹ kiếp, làm sao anh có thể để cô đi được chứ? Anh không nhận ra cô yêu anh nhiều đến nhường nào sao?

Judith làm vệ sinh cá nhân, rồi mặc vào chiếc váy dài màu lam sẫm. Cô chải đầu, xếp đồ vào vali, và cuối cùng khi đã sẵn sàng để lên đường, cô nhìn một lần cuối quanh căn phòng của mình.

Chiếc áo choàng đang treo trên mắc ở gần cửa ra vào. Cô không muốn để nó lại, liền gấp tấm áo và nhét vào trong vali.

Cô thôi không khóc nữa. Cô cũng thôi không cảm thấy thương hại bản thân mình nữa. Chúa ơi, lúc này cô đang đấu tranh với nỗi tức giận. Một người chồng thực sự yêu vợ sẽ không để cô ấy rời xa mình. Cô cần phải nói với Iain như thế. Anh thực lòng yêu cô. Cô không nghi ngờ chút nào về điều đó. Kể cả chuyện hành động của anh làm cô vô cùng khó hiểu cũng chẳng quan trọng.

Cô sẽ chỉ bắt anh giải thích mình đang làm gì… và vì sao.

Cô không thể hình dung ra cuộc sống không có anh. Judith chạy qua ngưỡng cửa và lao xuống cầu thang, chiếc vali giữ chặt trong tay.

Graham đang đứng trên cửa ra vào, tay giữ cánh cửa. Judith có thể thấy đám đông rất lớn đang tập trung ở bên kia sân.

Cô cố bước qua ông già mà không liếc nhìn ông. Ông chạm vào vai cô để làm cô chú ý. Cô dừng lại, nhưng bướng bỉnh giữ nguyên ánh mắt nhìn xuống.

"Sao cô không nhìn tôi, cô gái?" Graham hỏi.

Cô ngẩng lên nhìn vào mắt ông. "Tôi không muốn thấy sự khinh bỉ mà ông dành cho tôi, Graham ạ. Ông đã thể hiện vô cùng rõ ràng cảm nghĩ của ông về tôi vào đêm hôm trước rồi."

"Ôi Judith, tôi rất xin lỗi. Tôi không định làm tổn thương cô. Chỉ là do tôi… quá ngạc nhiên, và lúc đó tôi đang quá tức giận vì chúng ta bị bắt và tôi cứ tưởng là cô đã lừa dối tất cả chúng tôi. Tôi cảm thấy hổ thẹn vì bản thân mình, Judith. Trái tim cô có thể rộng lượng tha thứ cho lão già ngu ngốc này không?"

Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô. Cô chầm chậm gật đầu. "Tôi tha thứ cho ông. Giờ tôi phải đến chỗ Iain, Graham ạ. Anh ấy đang chờ tôi."

"Hãy nói chuyện với cậu ấy, Judith. Đừng để cậu ấy làm thế. Chúng tôi muốn cậu ấy ở lại."

Vẻ đau đớn trong giọng nói của ông già làm trái tim cô nhức nhối. "Anh ấy định đưa tôi quay lại Anh", cô giải thích. "Rồi anh ấy sẽ quay về."

Ông lắc đầu. "Không đâu, cô gái. Cậu ấy sẽ không quay về."

"Graham, anh ấy phải quay về", Judith bác bỏ. "Anh ấy là Lãnh chúa của các người, vì Chúa."

"Cậu ấy không còn là Lãnh chúa nữa."

Judith quá choáng váng nên không thể ngụy trang cho phản ứng của mình. Cô đánh rơi chiếc vali và trố mắt nhìn Graham. Ông cúi xuống nhặt vali của cô lên. Cô cố lấy lại, nhưng Graham giữ thật chặt và nhìn cô lắc đầu.

"Ông đã thuận theo hay chống lại quyết định này?"

Không chờ Graham trả lời, cô vươn thẳng vai và chạy ra ngoài. Đám đông rẽ ra khi cô xuống đến bậc thềm cuối cùng và hướng về phía chuồng ngựa.

Graham theo sau cô. Các bô lão khác đổ ra ngoài và xếp thành hàng trên bậc thềm cao nhất của pháo đài để chứng kiến cuộc ra đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!