Chương 13: (Vô Đề)

Judith sống trong trạng thái lâng lâng hạnh phúc suốt hai tuần sau đó. Iain yêu cô. Ồ, anh không nói với cô chính xác, nhưng câu nói anh sẽ bước qua lửa địa ngục chỉ để làm cô vui lòng chắc chắn đủ làm bằng chứng cho thấy anh yêu cô.

Cô không thể thôi cười. Còn Iain không thể thôi quắc mắt. Cô thấy rõ anh đang gặp khó khăn trong việc chấp nhận những cảm giác của mình. Cô nghĩ anh đang chờ cô làm hay nói điều gì đó khẳng định nỗi nghi ngờ rằng lúc này anh thật yếu đuối. Yêu cô đã khiến anh lo lắng. Cô hiểu điều đó. Các chiến binh sinh ra là để chiến đấu và bảo vệ. Họ trải qua nhiều năm trời huấn luyện để cơ thể lẫn tâm trí trở nên bất khả chiến bại. Họ không có thời gian cho phương diện mềm yếu của cuộc sống.

Cô kết luận lúc này Iain đang cảm thấy bị mắc bẫy. Đến lúc rồi anh sẽ học được cách tin tưởng vào tình yêu, học được cách cảm thấy niềm vui sướng như cô lúc này.

Cô hay bắt được anh đang ngắm nhìn mình những khi anh không nghĩ là cô sẽ nhận ra. Anh dường như vô cùng rối trí. Cô không thúc giục anh phải vượt qua cảm giác yếu đuối ngốc nghếch đó, đoán rằng anh sẽ nổi điên lên nếu cô dám dùng từ đó với anh. Cô kiên nhẫn trong lúc anh sắp xếp lại mọi suy nghĩ trong đầu.

Gelfrid phát hiện ra cô có năng khiếu với cây kim và mảnh vải, và ngay lập tức đưa cô một rổ đầy quần áo cần được may vá. Graham cũng không để mình bị gạt sang bên. Ông cũng đưa quần áo của mình cho cô.

Cô cho người chuyển ba chiếc ghế tựa lưng cao có đệm mềm vào trong hội trường và xếp thành nửa vòng cung trước lò sưởi. Những chiếc đệm dĩ nhiên đều có vỏ bọc bằng vải len của người Maitland. Sau bữa tối cô thường đem đồ khâu vá đặt lên một chiếc ghế và làm việc ở đó trong lúc lắng nghe những cuộc thảo luận diễn ra tại bàn. Thường thì Graham sẽ gọi với ra hỏi ý kiến cô, và ông thường xuyên gật đầu đồng ý sau khi nghe cô nói lên quan điểm của mình.

Cô luôn rời khỏi hội trường khi diễn ra các cuộc họp chính thức, và cô biết Iain rất cảm kích sự chu đáo của cô vì anh không cần lên tiếng yêu cầu cô lánh mặt.

Judith hiểu bằng cách làm hài lòng các vị bô lão, tình cờ cô cũng đã dạy họ cách làm cô hài lòng. Một sáng nọ cô nhận xét thật là đáng tiếc khi không có những tấm vải sặc sỡ treo lên mấy bức tường để giảm bớt sự khắc khổ do các phiến đá xám đem lại. Graham ngay lập tức lên phòng mình, Gelfrid cũng vậy, rồi cả hai cùng quay lại mang theo những tấm vải lụa rất đẹp.

Họ bảo cô cầm lấy mà treo lên pháo đài.

Helen giúp treo số vải đó lên. Chị đã trở thành thành viên rất được hoan nghênh tại pháo đài. Với sự khuyến khích và giúp đỡ của Judith, chị đã quán xuyến công việc bếp núc và biến pháo đài trở thành một ngôi nhà hấp dẫn với tất cả bọn họ. Hương thơm các loại gia vị hòa lẫn với mùi thơm của bánh mỳ nướng hằng ngày cứ thoang thoảng tràn ngập không trung, đã luôn chiếm được những nụ cười và những tiếng thở dài mãn nguyện từ Graham và Gelfrid.

Ngày Chủ nhật đầu tiên được tuyên bố là ngày nghỉ đã không diễn ra theo cái cách mà Judith mong đợi. Hầu hết cánh phụ nữ đã phớt lờ lời khuyên nên bỏ công việc sang một bên. Tuy vậy Judith không nản lòng. Cô kết luận cách tốt nhất khiến những người phụ nữ ra ngoài và vui chơi với nhau là thông qua con cái của họ. Cô tổ chức các trò chơi cho bọn trẻ và cử Andrew đi tới từng nhà một để thông báo rằng Chủ nhật tiếp theo sẽ là ngày hội của Maitland dành cho toàn bộ trẻ em.

Kế hoạch đó thành công rực rỡ. Những người mẹ quăng hết mọi thứ sang bên để có thể chứng kiến con mình tham gia các trò chơi. Judith đã trông chờ chính điều đó. Nhưng cô lại không mong cánh đàn ông cũng dính vào chuyện này. Một số ghé qua vì tò mò. Những người khác đến để xem con cái mình thi đấu. Helen chịu trách nhiệm chuẩn bị đồ ăn thức uống. Những người mẹ khác thấy thế liền sốt sắng giúp đỡ.

Những chiếc bàn được đưa ra ngoài trời và phủ lên đầy những khay bánh nhân hoa quả, bánh mỳ và mứt, và còn nhiều đồ ăn đáng kể khác như cá hồi muối, thịt cừu hun khói và thịt chim.

Chỉ có duy nhất một khoảnh khắc lúng túng trong cả ngày hôm đó. Một cô bé mười một tuổi tên là Elizabeth đã thắng trong cuộc thi bắn cung. Cô bé đã đánh bại tất cả mọi người, bao gồm vài cậu bé mười ba tuổi.

Không ai biết phải làm gì lúc đó. Nếu họ tung hô cô bé thì không phải đó sẽ là một sự sỉ nhục đối với mấy cậu con trai sao? Judith không biết chắc phải làm sao để giải quyết tình huống nhạy cảm này. May mắn thay, Iain vừa ra ngoài khi cuộc thi tài kết thúc. Judith liền chạy đến chỗ anh, đưa cho anh một dải băng nhỏ xinh xắn mà cô đã làm cho bọn trẻ và yêu cầu anh đến trao giải cho người thắng cuộc.

Cô không nói với anh ai là người chiến thắng.

Chồng cô không hề hay biết cho đến khi anh nhìn vào bảng kết quả và thấy một cô bé đã đánh bại toàn bộ đám con trai. Nhưng chuyện đó đối với anh chẳng thành vấn đề. Anh tán dương khả năng của Elizabeth trong khi gắn mảnh vải nhỏ lên áo choàng của cô bé. Cha mẹ cô bé vội vàng bước tới trước. Người cha kể với tất cả mọi người rằng chính ông đã dạy con gái cách sử dụng cung tên và rằng cô bé có đôi mắt tinh tường từ khi còn rất nhỏ.

Judith dành hầu hết thời gian trong ngày để gặp gỡ phần lớn thành viên trong thị tộc. Cô nhìn thấy Agnes hai lần, nhưng mỗi lần cô cố tiếp cận bà ta để lên tiếng chào hỏi thì bà đỡ ấy đều quay lưng lại với cô và đi về hướng ngược lại. Sau ba lần cố gắng, Judith đành từ bỏ.

Frances Catherine ngồi trên một cái chăn trải ở gần trung tâm ngọn đồi, theo dõi các trò chơi diễn ra, Judith đến ăn trưa cùng bạn. Andrew theo cô trèo lên đồi, và không phải đến tận lúc quay người lại và ngồi xuống cạnh Frances Catherine thì cô mới phát hiện ra tất cả những đứa trẻ khác cũng đã kéo theo.

Những đứa còn nhỏ cực kỳ tò mò về cô. Mặc dù lúc này đã là phu nhân của Lãnh chúa, nhưng cô vẫn là người Anh và bọn chúng có vô số những thắc mắc muốn hỏi cô. Cô trả lời từng đứa một, cố không cảm thấy bị xúc phạm về một số thứ báng bổ mà bọn trẻ đã tin về người Anh.

Frances Catherine thì kể lại câu chuyện cô và Judith gặp nhau như thế nào. Dĩ nhiên bọn trẻ muốn nghe nhiều hơn về lễ hội ở vùng biên giới, và Judith kể cho chúng nghe về các trò chơi. Chúng như bám lấy từng lời một. Một số đứa thì bám lấy cô. Một cậu bé con – không thể nào hơn ba tuổi – rất kiên nhẫn ngồi cạnh Judith. Cô không biết nó muốn gì cho đến khi cô bỏ đám băng rôn còn thừa ra khỏi chiếc váy của mình. Ngay lập tức cậu bé khệnh khạng bước tới trước, xoay người, rồi ngồi lọt thỏm vào lòng cô.

Judith tiếp tục kể câu chuyện của mình, và chỉ trong chốc lát bọn trẻ đã mơ màng buồn ngủ.

Bọn trẻ không muốn ngày hôm đó kết thúc. Chúng muốn nghe thêm một câu chuyện nữa, rồi lại một chuyện nữa… Cuối cùng Judith phải hứa là chiều hôm sau cô sẽ đem đồ may vá ra ngoài và ngồi đúng chỗ này. Bất kỳ ai muốn ra ngồi cùng với cô đều được hoan nghênh, và lúc đó cô sẽ kể thêm những câu chuyện khác nữa.

Tổng kết lại, Judith cảm thấy mọi việc diễn ra khá tốt đẹp. Dĩ nhiên chuyện về Frances Catherine vẫn là một mối lo, và cô biết phải đến sau khi đứa bé được sinh ra an toàn và bạn cô hoàn toàn hồi phục thì cô mới hết lo lắng được. Bạn cô vẫn cứ bướng bỉnh không chịu đặt lòng tin vào Helen, nhưng thái độ của cô ấy cũng đang dịu đi dần. Frances Catherine bảo lòng tin của cô đặt hết vào Judith, và nếu Judith cho rằng Helen sẽ là người giúp đỡ thì chuyện đó cũng chẳng sao… miễn sao Judith vẫn là người đảm nhiệm công việc chính.

Frances Catherine chỉ còn một tuần nữa là đến ngày sinh nếu ước lượng của cô ấy là chính xác. Judith nghĩ cô bạn trông to như thể sinh ra được đến ba đứa ấy. Cô đã phạm sai lầm khi nói với Patrick điều đó. Anh trở nên trắng bệch, và cô phải vội giải thích là mình chỉ đùa thôi. Anh liền ra lệnh cho cô không bao giờ được đùa với anh thêm một lần nào nữa.

Iain vẫn giữ khoảng cách với Judith vào ban ngày. Nhưng đêm đến anh trở nên khác hẳn. Hầu như tối nào anh cũng say mê làm tình với cô, và luôn ôm cô trong lòng khi trôi vào giấc ngủ.

Chồng cô chưa lần nào thực sự đánh mất bình tĩnh và lòng kiêu hãnh trước mặt cô cho đến buổi tối cô gặp Ramsey.

Frances Catherine vừa mới bước vào trong hội trường, định ở lại với Judith khoảng một giờ đồng hồ. Patrick giúp cô ngồi xuống một chiếc ghế tựa gần lò sưởi, ra lệnh cho cô ngồi yên ở đó cho đến khi anh hoàn thành một công việc quan trọng, rồi băng qua hội trường và nhập hội cùng với Iain và Brodick.

"Chồng mình đã trở thành một gã ngốc xoắn xít rồi", Frances Catherine thì thầm.

Judith bật cười. Frances Catherine ngồi quay mặt về phía Iain và phát hiện ra anh mỉm cười. Vài phút sau đó cô nói gì đó mà Judith cảm thấy khá buồn cười, và một lần nữa cô phát hiện ra khi Judith cười vang thì Iain lại mỉm cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!