Trước đây, dù là chủ tàu nhưng ông Hưng vẫn thường xuyên ra khơi cùng anh em để giám sát và chỉ đạo công việc, về sau này, sức khỏe có hạn, cũng một phần là vì có tình cảm với bà Thủy nên số lần ra khơi của ông ít đi hẳn. Một năm chỉ tham gia hai đến ba chuyến, còn lại đa số thời gian ông ở đất liền lo chuyện ngoại giao đối sách, và gặp gỡ người tình nữa.
Công chuyện làm ăn của chồng, bà Loan không hiểu biết gì lắm, thu nhập theo quý, theo năm ông Hưng vẫn đem về cho vợ nên hầu như bà ấy không phải lo toan nhiều. Chồng nói đi làm thì biết là đi làm, ngay cả khi cả tháng trời ông Hưng ở đất liền nhưng không về nhà, bà Loan cũng không hề hay biết.
Hôm ấy nhà có khách, Dũng đưa bạn gái về chơi nên bà Loan muốn thông báo cho chồng biết, muốn cho con trai không nghi ngờ về sự rạn nứt tình cảm của hai vợ chồng. Cũng là thể hiện gia đình hạnh phúc, tạo vỏ bọc đẹp đẽ cho con trai tự tin hơn. Đã lâu không liên lạc với nhau, khi bấm số tay bà Loan run run, cảm giác hồi hộp khó tả.
Vẫn cái thói quen uống cafe buổi sáng và đọc báo nhân dân, ngồi bên cửa sổ thỉnh thoảng ngắm đất trời và cảnh vật qua khung cửa kính, điện thoại đổ chuông, ông Hưng bình thản nghe máy. Có lẽ phụ nữ thường hay nặng tình, với ông Hưng, chuyện đã cũ, mãi chỉ là miền ký ức, thấy số vợ gọi, ông điềm tĩnh đáp lời không chút thay đổi xúc cảm.
Anh nghe đây em!
Nghe giọng chồng ồm ồm, khàn khàn, thanh âm không quá lớn, ngữ khí cũng hài hòa, bà Loan suýt vỡ tim ra ngoài, một người bao năm đầu ấp tay gối, gồng mình để cố quên... giờ đây xa cách lại trở nên gượng gạo đến vậy. Bà tự hỏi, lẽ nào với ông ấy, bà yêu nhiều hơn là hận sao? Vì quá yêu nên hận, vì hận mà yêu? Chút tâm tư này chính bà cũng không thể hiểu nổi.
Anh có khỏe không?
Bà Loan bối rối cất lời, bao ngày không dám quan tâm nhau, không biết ông ấy có tự chăm lo cho mình tốt không nữa.
Anh khỏe, mọi thứ đều ổn cả. Còn em, vẫn ổn chứ?
Có thể ổn được sao? Bà Loan khẽ nhếch mép cười, trong đầu thầm oán trách, bỗng nhiên ông ấy nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt, ngay cả thời gian cho bà chuẩn bị tâm lý cũng không có. Ông ấy có biết, những ngày qua với bà, đêm dài hơn ngày, đau khổ, dằn vặt tưởng không gắng gượng lại được.... Nhưng thôi, tất cả những điều ấy đều không nghĩa lý gì với một người đàn ông không yêu mình. Người ta không thương mình, mình có kể lể than phiền cỡ nào cũng không khiến họ quan tâm mình được.
Cố gắng lắm mới vui vẻ, cân bằng được cảm xúc như ngày hôm nay, bà Loan nghĩ một lát rồi nói:
Em khỏe, mọi thứ đều tốt cả. Chuyện Dũng về nước anh đã biết chưa?
Con gọi cho anh rồi, em đã nói chuyện cho con nghe chưa?
Vẫn chưa!...
Hôm nay nó dẫn bạn gái về ra mắt, em nghĩ, hay anh về qua nhà, con đi xa mấy năm mới về, lại dẫn thêm cả bạn gái, về nhà gặp con cho nó mừng, nhân tiện xem mặt người yêu nó xem có được không?
Ừ, lát anh về qua nhà. Mà sao nó về bất ngờ thế nhỉ, sao bảo ký hợp đồng 3 năm bên Nga kia mà?
Em cũng không rõ nữa, chỉ thấy nó bảo về Việt Nam ở hẳn, không đi công tác nữa. Có khi lần này về nó tính chuyện vợ con luôn anh ạ, em thấy hai đứa nó nghiêm túc lắm, điện thoại quan tâm nhau suốt ngày. Nó có bạn gái em cũng thấy mừng, nhà có thêm người em cũng bớt buồn tủi...
Nói đến đây bà Loan lại chạnh lòng, ông Hưng biết ý nên khéo léo chào tạm biệt và cúp máy.
Lần đầu tiên đến nhà Dũng nên Thảo Nhi ngại, cô bắt xe từ quê đến Hà Nội sau đó Dũng đến đón và đưa đi siêu thị, đúng lúc gặp Quân và Diệp cũng ở đó. Nhi muốn mua món quà gì đó đến nhà bạn trai vì không thể đến tay không được, hơn cả, tình cảm của hai người đã gắn bó khăng khít, có dự định đi đến hôn nhân nên chuyến thăm nhà này không đơn giản là bạn bè, mà thực sự là ra mắt phụ huynh nên Thảo Nhi hồi hộp lắm.
Thảo Nhi sống bên Nga một thời gian, thêm nữa ngành học của cô là thiết kế thời trang nên gu ăn mặc của cô cực chất. Khí hậu bên Nga lạnh lẽo nên nước da của Nhi đã trắng lại càng thêm trắng, mái tóc nâu ngả vàng, ánh mắt trong veo khiến bà Loan ưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, xem hai đứa nó đi cạnh nhau mà đẹp đôi quá. Trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa thật sự.
Ông Hưng cũng có vẻ hài lòng, mà nếu không hài lòng thì đó cũng là lựa chọn của con trai. Dũng đã lớn rồi, nó có quyền yêu đương và tìm hiểu người mình thích, chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, ông không có ý kiến gì cả, tình cảm nên chú trọng những thứ ở trước mắt chứ không thể nhìn quá xa. Giống như ông đây, hai vợ chồng còn lẳng lặng chia xa...
Đêm đó Thảo Nhi ngủ lại nhà Dũng. Bà Loan sắp xếp căn phòng mà dạo trước Diệp ở cho Nhi sử dụng, dẫu biết bọn trẻ thời nay yêu đương chắc chắn đã phát sinh quan hệ nhưng bà vẫn cố tạo không gian khách quan nhất để hai đứa nó thấy thoải mái và không suy nghĩ gì. Phòng thì vẫn là hai, nhưng hai đứa nó thích sử dụng một thì cũng không vấn đề gì, bà mong Dũng cưới càng sớm càng tốt để nhà bớt quạnh vắng còn không được. Mà nếu, Nhi có thai thì càng mừng, đám cưới chắc sẽ không thể trì hoãn thêm được nữa.
Chỉ nghĩ thôi bà Loan đã thấy vui rồi, đêm xuống tắt đèn, bà cứ nghe ngóng xem trên lầu có phát ra tiếng động gì không.
Như người khác, nghe ngóng là để biết hai đứa có làm điều bậy bạ còn chê cười, bà Loan thì ngược lại, chỉ mong chúng nó không ngủ xong hậm hịch với nhau, càng hư càng tốt... Thật khó hiểu!
Và đúng như nguyện ước của mẹ, Dũng cố gắng tỏ ra là một đứa hư hỏng! Ở trên lầu hai, đêm đến khi mọi thứ yên tĩnh hết mức, anh rón rén đi qua cầu thang và sang bên phòng Nhi. Biết chắc cô ấy chưa ngủ được vì lạ nhà, mà hai người cũng vừa chat với nhau xong. Sao có thể ngủ được chứ?
Nhà mình nên Dũng quá đỗi quen thuộc với chốt cửa, khẽ vặn tay, cánh cửa bật ra ngay lập tức. Hương nước hoa quen thuộc của Thảo Nhi thoang thoảng trong phòng, cô ấy đang nằm trong chăn bấm điện thoại, biết là Dũng vào nên Nhi nằm yên chờ đợi, không hoảng hốt lo sợ hay ngạc nhiên điều gì, là bởi, nhà chỉ có ba người, Cô, Dũng và bà Loan, ông Hưng thì đi khỏi ngay sau bữa cơm trưa. Bà Loan thì không vào phòng giờ này rồi, phép lịch sự tối thiểu là thế, loại trừ ra chỉ còn Dũng thôi.
Ngoài anh ra thì còn ai vào đây được chứ?
Anh cứ lấm lét như ăn trộm thế!
Nhi khẽ đẩy Dũng ra vì vừa vào phòng anh đã nằm sấp lên người cô, đè cả lên chăn, suýt thì rơi điện thoại trúng mặt.
Anh là trộm đây, em có gì thì mau đưa cho anh... nếu không thì...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!