Tiết trời đã lạnh, đêm đến lại có mưa bay, một mình trong căn nhà rộng lớn bà Loan thấy trống trải vô cùng. Nỗi cô đơn, buồn tủi cứ gặm nhấm tâm hồn người phụ nữ cô độc ấy. Ban ngày còn bầu bạn với hàng xóm láng giềng chứ đêm về, nụ cười không sao gắng gượng được. Từ ngày Dũng đi Nga, thời gian sau này ông Hưng lại đề xuất việc ly thân, cho dù vẫn còn danh nghĩa vợ chồng nhưng tình cảm của hai người đã phai nhạt không chút cảm xúc.
Nằm trong phòng ngủ, lắng nghe tiếng mưa đêm dội vào mái hiên, bà Loan thổn thức không yên. Vậy là Dũng đã đi Nga được hơn 2 năm rồi! Bà Loan lẩm nhẩm suy tính, chuyện vợ chồng ly thân bà Loan vẫn giấu con trai, chưa dám kể vì sợ con không yên tâm công tác. Những ngày cuối năm trôi qua thật nhanh, Tết nhất sắp sửa đến rồi, nghĩ mà buồn quá, ước gì năm nay con trai bà về Việt Nam đón Tết cùng mẹ. Và nếu, nó chịu lấy vợ, sinh con thì bà sẽ bớt cô đơn hơn, chỉ cần có đứa cháu nội thì những ngày sau bà không phải buồn chán một mình nữa. Haizz, nghĩ vậy nhưng đời đâu như mơ, sinh được mỗi thằng con độc nhất mà tính tình lại giống hệt bố nó, chán thật sự!
Nằm cựa quậy ngang dọc không ngủ được, tiếng mưa rơi rồi tiếng kim đồng hồ tích tắc, mỗi một khoảnh khắc trôi qua khiến bà Loan thấy ngột ngạt vô cùng. Bỗng có tiếng "cạch" ngoài cửa, bà Loan giật mình nằm im lắng nghe, không lẽ nhà có trộm đột nhập? Cả người bỗng lạnh toát vì suy diễn ra mấy trò ma quỷ, trộm cắp, bà Loan run rẩy không dám cử động. Rồi tiếng bước chân, tiếng đồ đạc kêu lỉnh kỉnh mỗi lúc lại tiến lại gần, lo quá, bây giờ phải làm sao đây?
Căn nhà rộng lớn lại chỉ có mình bà là phụ nữ, nếu như có mệnh hệ gì biết phải cầu cứu vào ai?
Bà Loan vơ vội chiếc điện thoại, nắm chặt nó trong tay, định bụng, nếu như nó mở cửa phòng bà sẽ gọi cho công an ngay lập tức. Nhà bà nằm ở trung tâm, công an cũng gần nên gọi cứu trợ là trên hết, yên lặng thêm chút nữa thì tiếng bước chân đi lên phía lầu hai. Bà Loan thở phào được đôi chút, ít ra tên trộm đang thăm dò ở trên ấy, tranh thủ thời gian phải tìm chỗ ẩn náu mới được. Có lẽ do đọc báo, xem phim hành động nhiều nên bà rất sợ mấy cảnh trộm đột nhập vào nhà chém giết để phi tang.
Loay hoay trong bóng tối định tìm chỗ trốn, lúc thì định chui vào gầm giường, khi thì mở tủ quần áo ra để ngồi vào trong, nhưng ngặt nỗi, tủ quần áo là nơi cất giấu nhiều tài sản của bà, cũng là nơi trộm dễ động chạm vào nhất. Nếu trốn vào đó cũng coi như không, mà chui vào gầm giường thì không thể, bởi thân hình bà hơi mập, không thể lách qua kẽ hở bé tẹo ấy. Ôi lo lắng đến chết mất, tim bà đập loạn lên, chưa khi nào cảm giác bất an lại bủa vây dữ tợn như thế. Trời đang rét căm căm mà trán bà, mặt bà đổ mồ hôi lênh láng vì sợ.
Đang lo lắng muốn chết thì trên lầu hai có tiếng chuông điện thoại, đêm yên tĩnh, cái âm thanh ấy nó kêu giòn giã làm bà Loan suýt vỡ tim ra ngoài.
Anh đây, anh vừa về đến nhà xong, em đã về tới nhà chưa?
Giọng nói từ lầu hai vọng xuống khiến bà Loan nghẹn ngào, thì ra không phải trộm, đó là giọng của Dũng con trai bà. Liệu có phải không nhỉ? Sao có thể được chứ? Dũng đang công tác bên Nga kia mà? Tại sao lại có mặt ở nhà giờ này được? Hay bởi, vì quá buồn chán và mong nhớ con nên mới sinh ra ảo giác mà thôi?
Để tìm kiếm câu trả lời cho mình, bà Loan đi ra phía cửa, đứng nép vào tường để lắng nghe xem giọng nói ấy có phát ra nữa không.
Anh không mệt, chỉ lo cho em thôi. Khuya rồi, đáng lý anh phải đưa em về tận nhà... nhưng chỉ sợ bố mẹ em sẽ đánh giá, để hôm khác mọi thứ ổn định trở lại anh sẽ đến thăm nhà, lúc ấy mình gặp nhau nhé em. Anh tài xế ấy là người quen của anh, em yên tâm không phải lo lắng gì cả, về nhà thì nhắn tin cho anh nhé.
Ừm, mẹ anh đang ngủ không biết anh về, anh tắm qua một chút cho dễ chịu. Lát mình inbox em nhé!
Dũng nói một hơi dài, bà Loan nghe được cả, bỗng nhiên trống ngực lại đập rộn ràng, cảm giác bây giờ là hồi hộp, vui sướng chứ không phải khiếp đảm như khi nãy nữa. Chính xác là Dũng đã về nước, và dường như, nó đã có bạn gái rồi thì phải. Cuộc thoại tình tứ ấy chắc chắn là dành cho người yêu rồi, ôi, thật đúng với tâm nguyện của bà, Dũng trở về thật bất ngờ, thêm nữa lại có cả người yêu.
Đúng là ông trời thương bà, biết bà đang cô đơn nên đem con trai về để an ủi đây mà, sao mà hạnh phúc thế này chứ?
Bà Loan thích quá nhẩy chân sáo trong phòng ngủ rồi bật đèn sáng trưng lên, mở cửa và đi lên lầu hai. Nhà chỉ có hai mẹ con, bà chẳng giữ ý gì nữa, mồm miệng bô bô:
Dũng về đấy à con ơi? Dũng ơi, Dũng!
Vừa nói bà Loan vừa cười, nửa như đang khóc, có lẽ vì xa con lâu ngày, cảm giác con trở về mới xúc động làm sao. Dũng đang thay quần áo thì giật mình bởi tiếng mẹ, không ngờ mẹ vẫn thế, vẫn có thói quen ngủ tỉnh như vậy, đã cố gắng đi rất nhẹ nhàng rồi mà mẹ vẫn biết.
Mẹ! Là con đây mẹ ơi.
Dũng lên tiếng để xác nhận với mẹ là mình đã về và đang ở trong phòng để mẹ yên tâm. Trời lạnh thật nhưng do sống bên Nga lâu ngày nên chút lạnh lẽo này Dũng không cảm thấy ngại ngùng gì cả, cứ thế cởi bỏ quần áo trên người ra, chỉ mặc duy nhất chiếc sịp đen để chuẩn bị vào tắm. Nước nóng đang khởi động, Anh tranh thủ lấy đồ ngủ và đi vào phòng tắm thì bà Loan đẩy cửa đi vào.
Cái thằng này, về nước sao không thông báo cho mẹ một tiếng để mẹ đến đón, đi đêm về hôm như ma ấy, suýt làm mẹ vỡ tim mà chết thôi!
Dũng giật mình quay ra vì bộ dạng gần như nude hoàn toàn của mình, anh vội nhảy lên giường kéo chăn đắp lại vì xấu hổ:
Mẹ này, vào phòng mà không hỏi ý kiến con gì cả, đang thay quần áo thì chớ!...
Cha bố anh, có cái gì mà phải xấu hổ?
Mắng con xong nước mắt bà Loan lại tuôn ra như suối, vì nhớ con và vì tủi thân nữa, ròng rã bao ngày trong căn nhà lạnh lẽo này trái tim người phụ nữ ấy cũng trở nên mềm yếu và nhạy cảm đến đáng thương. Con trai đã lớn, bà muốn được an ủi, vỗ về, muốn con quan tâm, hỏi han đến mẹ nhiều hơn chút nữa.
Dũng thấy mẹ khóc thì im bặt, anh hiểu mẹ vì nhớ mình nên mới như thế, tự nhiên sống mũi cay cay, tuy nhiên Dũng không rơi giọt lệ nào, đàn ông thì không được khóc. Đợi cho mẹ hết nấc lên, Dũng vội nói:
Con đi công tác ăn sung mặc sướng chứ có phải ra chiến trường, vào sinh ra tử đâu mà mẹ khóc kinh vậy? Có mấy ngày mà con không gọi video cho mẹ đâu?
Nhưng nhìn qua điện thoại, không được sờ vào mặt... cảm giác nó khác nhau chứ? Bên đấy lạnh lắm à con? Suốt ngày mặc quần áo dày nên nhìn trắng trẻo hơn nhiều đấy, mẹ ghen tị với mày quá đi, giờ ra trai Matxcova rồi đấy nhỉ?
Bà Loan ngồi xuống giường rồi vỗ bôm bốp vào vai Dũng, thú thực là bà đang vui lắm, muốn khóc lóc, muốn kể lể đôi điều nhưng lại nghĩ, con vừa ở xa về, mình cứ như vậy lại khiến nó lo lắng, ngồi máy bay lâu như vậy chắc mệt lắm.
Nhưng làm sao lại về? Cứ có cái kiểu thích làm gì thì làm, thích về là về như ngày xưa, đêm hôm mò mẫm vào nhà làm mẹ sợ chết khiếp. Từ nay đừng có thế nữa nhé.
Tại con sợ mẹ mất ngủ nên không gọi điện, mà mẹ ngủ tỉnh thật đấy, đi thật khẽ rồi mà vẫn biết!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!