Chiều cuối tuần, ông Hưng lang thang trên đường phố Hà Nội, vốn dĩ có hẹn với một người nhưng trời bất chợt đổ cơn mưa nên vị khách không đến được. Ngồi cafe tại một quán ven hồ Tây, ông Hưng thong thả đọc báo và ngắm người đi đường. Mùa đông cũng có những cảm xúc thú vị riêng không lẫn với mùa nào khác trong năm, với tiết trời ẩm ướt, lạnh giá thế này nhâm nhi ly cafe sữa hoặc thưởng thức bình trà đặc biệt thì không gì thú hơn được.
Hoặc nếu có tri kỷ, cùng nhau hàn huyên và tản mạn một chút về thiên nhiên, ẩm thực thì thích lắm.
Đang nghiền ngẫm một mẩu chuyện nhỏ trong tờ báo nhân dân, điện thoại đổ chuông, nhìn màn hình, ông Hưng vui vẻ ấn nghe máy. Một người bạn, một người anh em đã lâu không liên lạc rồi. Một chiều đông nhớ về bạn cũ, chắc hẳn có đôi điều tâm sự.
Chú Trí đấy à? Anh Hưng đây!
Anh ạ. Em gọi giờ này có phiền đến anh không nhỉ?
Ông Trí lịch sự đáp.
Không phiền, anh cũng đang rảnh ngồi cafe một mình đây. Ở quê có mưa không chú, Hà Nội mưa mà lạnh lắm!
Chỗ em trời âm u nhưng không mưa, anh dạo này có khỏe không, công việc vẫn ổn cả chứ?
Anh khỏe, mọi thứ vẫn ổn chú ạ. Mà tự nhiên gọi cho anh, có chuyện gì hay chỉ gọi nói chuyện cho vui thôi? Đợt này anh cũng rảnh, nếu có dịp lên Hà Nội thăm con gái nhớ a lô cho anh nhé, anh em gặp mặt một bữa không say không về!
Nhắc tới con gái ông Trí, ông Hưng lại nhớ tới Thủy
- người tình của mình, cô bé Diệp năm nào ở nhà ông thấm thoắt cũng rời đi được hai năm rồi, mà chính ông cũng rời khỏi ngôi nhà đó. Mọi chuyện thay đổi quá nhanh!
Em không bận lắm nhưng bảo đi xa thì chắc không được anh ạ, chạy xe ôm nhúc nhắc vậy, thời gian rảnh thì nhiều, mà nói thật, cái Diệp giờ nó lớn rồi, không ngờ nghệch như buổi đầu lên Hà Nội nữa nên em cũng yên tâm. Rảnh cháu lại về thăm nhà, vợ chồng em lâu lắm rồi chưa lên chỗ cháu.
Ừ. Cái chính là vợ chồng có lý do mà đi chơi cho khuây khỏa chứ anh biết bọn trẻ giờ chúng nó sành sỏi, ra ngoài xã hội ít bữa là thành cáo hết ấy mà. Cứ kệ nó rồi nó sẽ tự lập rồi trưởng thành hết.
Em cũng nghĩ vậy. Mà anh này...
Ông Trí ngập ngừng.
Có gì, chú cứ nói. Có khó khăn gì cứ nói với anh nhé.
Dạ không, em không dám phiền bác chuyện tiền bạc. Chỉ là...
Nói ra anh xem nào, chỗ anh em với nhau, chú lấp lửng vậy anh khó chịu lắm. Ở đời, cái gì liên quan đến tiền bạc là khó nói nhất, chú không màng đến tiền bạc thì có gì phải ngại nhỉ?
Anh cho em hỏi... Thời gian qua, mẹ đẻ của cái Diệp có gặp gỡ hay nói chuyện gì với con bé không ạ?
Chẳng phải anh đã thống nhất rồi còn gì, DIỆP nó đang đi học, tạm thời cuộc sống của con bé cứ để nó diễn ra tự nhiên, tránh động chạm tư tưởng kẻo nó stress, phía Thủy anh cũng đã khuyên bảo nhiều. Cô ấy không dám manh động đâu, cô chú cứ yên tâm đi.
Nghe câu trả lời của ông Hưng, ông Trí càng ngạc nhiên, bởi vợ chồng ông không nói ra, phía mẹ đẻ của Diệp cũng không lên tiếng... vậy cớ làm sao con bé biết chuyện gốc gác của mình như nào? Hay là anh ấy đang giấu mình nhỉ? Mẹ đẻ DIỆP ở Hà Nội tranh thủ cơ hội để tiếp cận con gái với mong muốn nhận lại con mình sao? Nghĩ vậy ông Trí càng lo, bèn giải thích:
Anh có dám chắc không? Có khi nào bà ấy (bà Thủy) tự mình liên lạc với con bé mà không nói với anh thì sao? Tâm lý người làm cha mẹ anh cũng đâu lạ gì?
Chú thật là, anh là người lớn chứ có phải trẻ con đâu, chuyện này anh dám khẳng định với chú, bởi cô ấy (mẹ đẻ Diệp) biết phận mình đã sai nên càng không dám hé răng nửa lời. Chú nghĩ xem, giả sử con bé nó stress rồi hành động tùy hứng thì phải làm sao? Chuyện này nói nhỏ thì nhỏ, mà nếu suy xét ra thì không đùa được đâu.
Ông Hưng khẳng định như đinh đóng cột làm ông Trí ngậm ngùi:
Dạ, không hiểu tại sao cái Diệp nó biết chuyện rồi anh ạ. Vợ chồng em cũng không dám nói gì, phía bên ấy anh dám chắc là họ cũng không nói. Vậy tại sao con bé lại biết được cũng lạ!
Chú nói gì cơ? Con bé nó biêt hết rồi à?
Vâng. Nó biết rồi nhưng tại sao nó biết thì lại không chịu tâm sự. Em lo lắng nên mới gọi hỏi anh.
Buổi chiều thư thả của ông Hưng vì câu chuyện của ông Trí làm cho căng thẳng, ly cafe như trở nên đắng ngắt, cảnh vật cũng buồn chán theo.
Thế phản ứng của con bé ra sao?
Em theo dõi từ hôm qua đến giờ, Diệp sống cùng vợ chồng em từ nhỏ đến lớn, tính cách của nó em không lạ gì, nó là một đứa sống tình cảm, biết phân biệt nặng nhẹ. Có vẻ như nó đã đoán được lâu rồi nhưng bây giờ mới quyết định nói ra, nội tâm bên trong thế nào em không biết nhưng biểu hiện bề ngoài vẫn không khác gì, vẫn vui vẻ và hòa đồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!