Những cú đấm bôm bốp của bà Loan giáng lên người làm Dũng kêu oai oái, đang say người mệt lả nhưng lúc này bỗng nhiên Dũng tỉnh táo hẳn ra, đứng bật dậy như con tôm.
Mẹ! Sao tự nhiên mẹ đánh con?
Còn cãi à? Mày vào đây làm gì?
Bà Loan chỉ tay vào mặt con trai rồi quát lớn.
Đây là phòng.... phòng...
Dũng ngập ngừng định cãi song lúc này anh mới chú ý, đúng vậy, đây không phải là phòng của anh, quê hết sức quê, thanh niên trai tráng nãy giờ cứ gào mồm lên ăn vạ, nào ngờ.... Biết mình đã sai nên anh ngập ngừng.
Tối... tối quá con quên không bật đèn... vào nhầm phòng..
Mặt Dũng thộn ra, hai mi mắt cụp xuống ngoan ngoãn chờ mẹ phán xử như đứa trẻ con.
Tao không tin, mày cố tình đúng không thằng mất dạy này?
Bà Loan lại nhảy dựng lên rồi đá liên tiếp vào chân Dũng, đây là nhà anh, ở bao nhiêu năm trời rồi dù có không bật đèn cũng phân biệt được là phòng mình hay không? Chắc chắn là nó định giở trò, nghĩ vậy bà Loan càng đánh mạnh tay, chưa kể mùi rượu từ người Dũng nồng nặc... thật bê tha hết chỗ nói.
Mẹ, đừng đánh nữa, con đau!!
Dũng say rượu cộng thêm sợ mẹ nên không dám phản kháng, tuy nhiên bị đánh nhiều vậy anh chịu không thấu, co quắp người lại rồi nỉ non van xin.
Mày ra ngoài có thiếu gái không? Tại sao cứ phải trêu ghẹo con bé?
Không tin lời con trai mình lắm, bà Loan lo ngại chuyện Dũng có ý đồ đen tối với Diệp, nếu thằng nghịch tử này mà ngông cuồng thật thì bà không biết ăn nói sao với vợ chồng ông Trí
- bà Hương.
Con xin mẹ đấy, con say quá nên vào nhầm phòng thôi.... con đã làm gì cô... cô... ấy đâu? Advertisement / Quảng cáo
Nói rồi Dũng liếc mắt sang nhìn cô gái trên giường, lúc nãy mẹ gọi cô ấy là gì nhi? Diệp? Đúng thế, cô ấy tên Diệp, tên đẹp quá, người cũng xinh luôn, da dẻ trắng mịn, đôi mắt long lanh như đang cười vậy. Diệp im lặng từ nãy giờ, với Dũng mà nói, đây là lần đầu tiên cô gặp anh. Cũng nghe bác Loan kể nhiều về Dũng nhưng hôm nay mới được gặp, chỉ là không ngờ lại gặp trong trường hợp oái oăm đến thế.
Dũng nhìn Diệp đăm đăm, bao nhiêu cái đánh của mẹ không làm anh thấy đau nữa bởi ánh mắt ngây thơ và dáng vẻ sợ sệt của Diệp khiến anh siêu lòng mất rồi. Nhẽ trái tim mình dễ rung động đến thế sao? Dũng thầm nghĩ.
Bà Loan quan sát con một lượt, đúng là nãy giờ xuống tay hơi quá, nhìn người Dũng đỏ bừng lên vì cơn thịnh nộ của mẹ, tuy vậy bà vẫn chưa nguôi giận vì thằng con trai đang dùng ánh mắt đầy tà ý để soi xét Diệp.
Đánh không oan chút nào, xem đi, cãi nhem nhẻm, say rượu mà tự mở cửa đi vào nhà được à? Hả?
Nhìn con bé làm gì? Có gì mà nhìn hả?
Phòng mình không biết lối vào mà lại vào phòng người ta?
Tao lại đánh cho to đầu ra giờ!!!
Bà Loan giơ tay lên định đánh cái nữa nhưng lần này Dũng né kịp, anh thực sự không muốn ăn đòn thêm nữa, nhất là trước mặt cô gái xinh đẹp thế kia. Bao nhiêu sỹ diện bị mẹ tước sạch còn đâu?
Diệp im lặng mãi, nhìn mặt Dũng đúng là không giống cố ý vì khi nãy cô tỉnh giấc thấy anh đang say rượu, chưa kể lúc cô hét lên anh ấy cũng chủ động tránh xa chứ không hề bỗ bã như những kẻ biến thái khác. Thấy bác gái giận dữ định đánh Dũng nên Diệp vội ngăn cản:
Bác ơi... Bác đừng đánh anh nữa ạ... chắc anh ấy nhầm phòng thật!
Cháu lại bênh nó à?
Bà Loan ngạc nhiên, bà là đang lo cho danh dự của Diệp, sợ cô sẽ suy nghĩ khác về mọi người trong gia đình, đặc biệt là đứa con trai nghịch ngợm này.
Mẹ thấy chưa? Đã bảo con nhầm mà không chịu tin?
Dũng chen ngang thì bất ngờ bị mẹ cho một cái bạt tai nữa. Rõ là xấu hổ, mấy chục tuổi đầu rồi vẫn bị mẹ đánh như hát hay thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!