Cô gái thấy Dũng như sắp nổi cáu, hơn nữa cũng lo sợ bị đuổi việc vì khó khăn lắm mới xin được vào đây làm, mọi thứ trách nhiệm đổ dồn lên đầu vào lúc này, nếu như cô buông xuôi thì sẽ không có ai gánh vác thay cô được nữa. Gạt bỏ lòng tự trọng sang một bên, cô gái run run cầm lấy ly rượu đưa lên trước mặt Dũng.
Anh uống đi ạ!
Dũng tròn mắt ngạc nhiên, giọng của cô gái này sao mà quen quá, đây chẳng phải là giọng nói mà anh vẫn tìm kiếm hàng ngày trên tàu điện ngầm mỗi khi tan làm sao? Không thể có chuyện trùng hợp như vậy được? Một cảm giác vui mừng xảy đến vì may mắn tìm được cô gái ấy ở đây, bên cạnh đó Dũng cũng tò mò và hoang mang, cô ấy nói là du học sinh, tại sao lại có mặt ở chốn ăn chơi đầy cạm bẫy này? Thậm chí còn làm tay vịn nữa?
Dũng không nhịn được, anh đặt ly rượu xuống bàn, khẽ nâng cằm cô gái lên quay về phía mình. Mái tóc xõa che nửa khuôn mặt nhưng lúc này vẫn đủ để anh nhận ra, chính là cô ấy, cô gái có đôi mắt trong veo, lạnh lùng mà sâu thẳm.
Sao em lại ở đây?
Dũng hỏi một câu cảm giác như hai người đã thân quen lâu lắm rồi vậy, ý tứ như trách móc. Dũng cũng không biết định nghĩa cảm xúc của mình lúc này ra sao, có lẽ anh đã quá lưu tâm về cô gái trước mặt mất rồi. Cảm giác nhói đau trong lồng ngực, lạ mà quen, dù mới gặp một lần nhưng trái tim anh đã khắc ghi hình bóng ấy, nếu cô ấy là một tay vịn thực thụ... thì chẳng phải anh không còn cơ hội nữa sao?
Xin lỗi, tôi không quen anh. Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của anh.
Cô gái cố gạt đi cái cảm giác nhục nhã đang trào dâng trong lòng, làm mặt lạnh lùng như chưa hề quen biết. Mà thực lòng, hai người cũng đâu quen biết gì nhau?
Dũng đứng hình, im lặng mất mấy giây, đúng vậy, anh và cô ấy đâu có liên quan gì đến nhau? Anh như vậy có phải là hơi quá đáng rồi không nhỉ? Cô ấy ở đâu, làm gì, hư hỏng thế nào cũng đâu can dự gì đến anh? Đã đến đây rồi mọi thứ chỉ cần vui vẻ là đủ. Nghĩ thế nhưng Dũng đâu có làm được, anh thấy trái tim mình như bị tổn thương vậy, bứt rứt khó tả. Trong khi mọi người vui vẻ reo hò, nhảy múa thì phía góc phòng, Dũng và cô gái ngồi im lặng, không ai nói với nhau câu gì.
Dũng không ngừng tò mò về cô gái ấy, anh muốn quan tâm cô nhiều hơn, trong đầu có vô số câu hỏi muốn được giải đáp... nhưng lại chẳng dám nói ra. Còn cô gái thì đủ thứ tâm trạng, phần nhiều vẫn là ê chề và nhục nhã, bởi hôm nay là lần đầu tiên cô quyết định đi tiếp khách, những nỗi dằn vặt ngày đầu này khi nào mới nguôi ngoai được đây? Đen đủi hơn là, ngay lần đầu tiên đã gặp phải vị khách... kỳ lạ nữa!
Đêm về khuya, sau màn bia rượu bay lắc là kế hoạch đi "vui vẻ" đúng nghĩa, kế bên quán bar là một khách sạn cho mọi người qua đêm. Đôi nào đôi nấy dìu nhau vào thang máy rời khỏi bar. Từ đầu đến cuối, Dũng và cô gái lạ kia cứ lặng lẽ đi bên cạnh nhau, khi nãy ngồi trong phòng anh có uống chút rượu vì hơi bức xúc trong người. Tuy nhiên, chỉ nhiêu đó thì không đủ làm anh say được, cô gái dù không nhiệt tình nhưng vẫn miễn cưỡng đi theo anh, bởi tiền bo và tip nhóm người đã thanh toán sòng phẳng từ lúc vào rồi. Nếu cô từ chối, e rằng ngày mai ở Việt Nam sẽ nhận được giấy báo tử của cô mất, bảo kê ở đây rất hung hãn, nếu trái lời... chỉ còn cách tự đào hố chôn mình mà thôi.
Vào phòng riêng, Dũng ngồi ngả người xuống sofa, đây không phải lần đầu anh qua đêm với gái dịch vụ, tuy nhiên với cô gái này, anh không nghĩ cô ấy muốn vậy. Nhất định là có lý do, nếu là gái vịn đúng nghĩa thì ngay từ lúc vào phòng cô ấy đã chẳng còn chút liêm sỉ gì mà ngã vào lòng đàn ông. Những câu nói mời mọc lấy lòng, những hành động kích thích... Cô ấy không hề làm vậy, cứ lạnh lùng khó hiểu làm Dũng tò mò đến phát điên.
Không nhịn được, Dũng lại cất lời:
Nói đi, vì sao em lại chọn con đường này?
Cô gái đứng bên cửa sổ, hướng ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài trời đầy tuyết tơi, vẻ nhìn u ám lạnh lẽo giống như nhiệt độ ngoài kia vậy.
Vì tôi cần tiền, giống như các anh, các anh muốn lên giường, muốn được thỏa mãn vậy!
Câu trả lời bất cần làm tim Dũng đau nhói, kể cũng lạ, chưa khi nào anh lại quan tâm đến biểu cảm và thái độ của mấy cô gái dịch vụ như thế này cả. Một câu nói đủ khiến trái tim anh bị tổn thương, là sao đây Dũng ơi?
Em nói dối? Anh không tin, chắc chắn phải có lý do gì đó... em không phải người như vậy... Nói đi, em đang gặp khó khăn đúng không? Em cần tiền? Anh có thể cho em tiền, đừng làm công việc này nữa được không?
Anh thôi đi, tôi không cần đàn ông các người thương hại tôi!
Khẽ lau giọt lệ vương trên khóe mắt, cô gái không dám quay người lại vì sợ Dũng biết mình đang gồng mình lên, cố tỏ vẻ mạnh mẽ... nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, cô gái thấy mình yếu đuối quá chừng, lúc này chỉ muốn có một bờ vai ai đó để tựa vào mà thôi.
Anh không thương hại em, là anh đang quan tâm em mà.
Đàn ông các anh chỉ toàn những kẻ bội bạc mà thôi, tôi không tin đâu, anh đừng nói gì nữa.
Cô gái cũng không hiểu vì sao bản thân lại mềm yếu trước chàng trai này đến vậy, một cảm xúc rất đặc biệt xưa nay cô chưa từng thấy. Anh ấy nói muốn quan tâm cô, không biết là thật hay đùa nhưng cô lại mong đó là sự thật. Nực cười quá đi, một cô gái dịch vụ lại mong muốn nhận được sự quan tâm từ khách làng chơi?
Không gian im lặng như bao trùm tất cả, mỗi người một tâm trạng khác nhau, nhưng chung quy, đôi trái tim vẫn là đang hướng về nhau. Hiếm có cuộc mua vui thể xác nào lại tốn nhiều tâm tư của người trong cuộc đến vậy. Cuối cùng cô gái cũng nghĩ thông, cô đã lựa chọn con đường này thì không thể quay đầu được nữa, nếu còn muốn nhận tiền thì đêm nay phải hoàn thành nhiệm vụ, cho dù người đó có là ai đi chăng nữa.
Lấy hết can đảm, cô gái chủ động tiến lại sofa nơi Dũng đang ngồi, Dũng hơi bất ngờ nên chú ý nhìn xem cô ấy định làm gì, hay có điều gì muốn nói với anh. Nào ngờ cô gái không nói gì cả, bất thình lình ngồi vào lòng Dũng, vòng tay lên ôm cổ anh và thì thầm:
Đêm nay tôi thuộc về anh!!
Rất chuyên nghiệp, một phong thái lạnh lùng mà cuốn hút, dù không muốn cô gái trước mặt làm cái nghề góc khuất này nhưng không phủ nhận, Dũng muốn được bên cô thế này. Ít ra khoảnh khắc ấy, anh thích cô không phải vì ham muốn thể xác, đơn giản là anh muốn được làm bạn, muốn được quan tâm cô ấy nhiều hơn mà thôi.
Dũng đơ người ra, hai cánh tay như bị tê liệt, bối rối không biết có nên ôm cô ấy vào lòng hay không, khoảnh khắc ấy anh phải đấu tranh rất lâu. Khó nghĩ thật sự, nếu như lợi dụng cô vào lúc này há chẳng phải anh đã bỉ ổi quá sao, còn gì xứng đáng hai chữ bạn bè mà anh muốn gây dựng nữa?
Cô gái thấy Dũng không có phản ứng gì nên chùn bước, thầm nghĩ trong lòng "Phải chăng lần đầu mình làm chuyện này nên chưa có kinh nghiệm? Chưa biết cách khơi gợi cảm xúc của bạn tình?" Nghĩ vậy cô gái mạnh dạn hơn, buông người Dũng ra tiến về phía giường ngủ. Cô quay lưng lại phía anh, lần lượt cởi xiêm y, trong chốc lát đường cong tuyệt mỹ phô bày trước mắt Dũng làm anh há hốc miệng.
Đẹp thật sự!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!