Vừa mới rời đi ít phút đã có mặt tại chỗ cũ, Quân cho xe đậu bên lề đường rồi lặng lẽ đi vào ngõ nhỏ. Xem giờ đã hơn 11h đêm, khu trọ sinh viên vẫn còn rì rầm to nhỏ, mọi người còn thức cả, phòng nào cũng sáng đèn, chỉ là đóng cửa để không ảnh hưởng đến người khác mà thôi. Nhìn từ xa, thấy phòng Diệp có ánh sáng hắt qua khe cửa, khóe môi Quân khẽ mấp máy như đang cười, anh thấy vui vui vì sắp sửa được gặp cô.
Bước chân đi nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, Quân đứng bên ngoài nhìn vào trong xem Diệp đang làm gì.
Nghe Quân nói anh sắp qua đây nên Diệp ngồi yên chờ đợi, tay cầm điện thoại hễ thấy anh gọi cô sẽ ra ngoài đợi anh. Nhưng chờ mãi không thấy gì, tưởng Quân đang trên đường đến nên Diệp lại say mê đánh game, không ngờ lúc trước nói Quyên ham hố mấy trò này bây giờ Diệp cũng thế. Ham không dứt được, ở một mình cứ rảnh là lại đánh game cho đỡ chán.
Diệp mặc chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, mái tóc búi cao và đeo cái bờm nhung có hai tai hươu vểnh ra nhìn dễ thương thật sự, người nhỏ nhắn, nước da trắng mịn, bờ môi khẽ mím lại mỗi khi game vào độ gay cấn, trông dáng vẻ này của Diệp khiến Quân thêm yêu quá thể.
Cốc cốc!
Quân dùng ngón trỏ khẽ chạm vào cánh cửa hai cái, Diệp phản xạ rất nhanh, dù đang chơi game nhưng cũnh phát hiện ra có người ngoài cửa. Cô thì thầm:
Ai đấy?
Diệp không nghĩ người ấy là Quân vì nếu anh đến sẽ gọi điện thoại, tưởng bạn hàng xóm nào đó đi qua trêu đùa hoặc có việc thật. Tắt màn hình điện thoại, Diệp đứng dậy đi ra phía cửa, cố nhìn qua khe xem có đoán được ai không?
Khu trọ này xưa nay nổi tiếng là an ninh tốt, ít khi xảy ra ẩu đả, trộm cắp hay nghiện hút, chủ yếu là sinh viên thuê trọ, đặc biệt là chủ trọ cũng ở ngay đấy nên mọi thứ không phải suy nghĩ gì. Chính vì an ninh tốt nên lúc này Diệp chẳng ngại mở cửa ra nhìn xem ai đã gõ cửa. Diệp vừa vặn chốt cửa thì bất ngờ có một bàn tay đưa vào trong nắm chặt lấy tay mình khiến cô giật thót, nhưng kỳ lạ là, bàn tay ấy chỉ cầm nắm thôi, không uy hiếp, không dùng lực gì cả, hết bàng hoàng Diệp liền nhận ra, đó là tay Quân. Anh đã đến và cố ý trêu đùa cô. Diệp nói nhỏ:
Anh đến lâu chưa, cứ trêu vậy làm em giật hết cả mình.
Quân lách qua cánh cửa và đi vào phòng Diệp, chỉ cần mỉm môi cười thay cho lời chào xã giao.
Em có sợ không?
Một chút thôi, em giật mình nhiều hơn là sợ!
Cửa phòng vừa đóng lại, ngay lập tức Quân ôm chầm lấy Diệp, cọ cọ má vào tóc cô và hít hà mùi thơm.
Anh nhớ em quá!
Quân thì thầm vào tai cô, Diệp cũng nhớ Quân, cô vòng tay lại ôm anh thật chặt, cô nhớ mùi hương nam tính từ cơ thể anh biết bao. Cái ôm ấy làm cho Quân thấy vui, vì anh biết cô cũng nghĩ và nhớ về anh. Cảm xúc yêu đương nhung nhớ này mới tuyệt làm sao.
Sao em bảo là mọi người đi ngủ cả rồi? Anh đến đây thấy phòng nào cũng sáng đèn cả, phòng đầu tiên còn đang đánh bài uống nước ngọt kia kìa!
Quân bắt lọn Diệp, khi nãy cô viện lý do để từ chối gặp anh.
Bây giờ hơn 11h rồi, anh không thấy à?
Diệp nũng nịu, chẳng qua cô ngại vì sợ anh đến khuya, ai đó bắt gặp thì ngày mai mọi người lại đồn thổi linh tinh mà thôi.
Mọi khi em nói chuyện điện thoại với anh đến 2h mới đi ngủ còn chưa thấy khuya, bây giờ mới 11h hơn một xíu, đã là gì đâu?
Nói chuyện qua điện thoại khác, gặp nhau khác mà.
Anh chẳng thấy khác gì,... em nói khác, vậy khác ở chỗ nào?
Diệp bật cười, anh ấy lại bắt bẻ cô rồi.
Khác ở chỗ, nói chuyện điện thoại thì mỗi đứa ở một nơi khác nhau. Còn gặp nhau thì, hai người ở một chỗ!
Lý lẽ đấy! Nhưng anh thích hai người ở một chỗ thế này cơ.
Nói đoạn Quân khẽ nâng cằm Diệp lên, anh cúi đầu và phủ xuống làn môi mềm của cô một nụ hôn sâu, vòng tay vẫn ôm thật chặt. Hương thơm từ cơ thể cô khiến anh ngây ngất, anh bị nghiện cô mất rồi, không thể quên được, mới có mấy ngày thôi mà nhớ đến da diết.
Anh vừa đi tiếp khách về à?
Diệp khẽ đẩy Quân ra sau nụ hôn nóng bỏng.
Ừ, đối tác của công ty em à.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!