Quân đứng đó hồi lâu, trong đầu đặt ra vô số câu hỏi nhưng không có lời giải, và rồi anh lại nghĩ, chuyện tình cảm đúng là không có lý do thật, đơn giản vì họ thích thế mà thôi. Anh còn phải đến công ty, chuyện này để sau hãy nói, tự mình tò mò chi bằng để hai người họ tự nói ra. Nghĩ vậy Quân tắt đèn và lặng lẽ ra khỏi phòng, cảm giác bất ngờ và hoang mang vẫn chưa nguôi đi.
Tùng đang ngủ ngon tự nhiên thấy có gì đó cọ cọ vào mũi khiến cậu muốn hắt xì, cánh tay trái thì mỏi nhừ như có ai đó nằm đè lên. Khẽ mở mắt, trời đã sáng từ khi nào, thấy mình đang nằm trong căn phòng lạ lạ, Tùng ngơ ngác nghĩ thầm "sao mình lại ở đây nhỉ, đây là nhà anh Quân mà?". Tỉnh dậy sau cơn say rượu nên Tùng quên mất tiệc liên hoan đêm qua, ngay cả về đây bằng cách nào cậu cũng không nhớ nổi. Khẽ cựa mình cho đỡ mỏi nhưng không được, cánh tay bị ai đó nằm đè lên tê cứng không nhúc nhích. Tùng nhìn xuống dưới thì giật mình, một cái đầu toàn tóc đang nằm núp mặt vào ngực mình ngủ ngon lành, bờ vai trần trắng nõn bị hở ra do chăn đắp chưa kĩ.
Chuyện gì thế này? Tại sao mình lại ôm ấp người lạ thế này?
Tùng hoang mang thật sự, không hiểu nổi cái quái quỷ gì đang diễn ra nữa, muốn dùng sức nhưng không được, toàn thân mỏi nhừ, đầu vẫn còn quay cuồng vì rượu và cả đói bụng nữa.
Dậy... dậy đi!
Cổ họng khàn đặc, Tùng khẽ gọi người bên cạnh dậy để cậu được thoải mái hơn, người ngợm nhức mỏi không tả được.
Ứ đâu! Đang ngủ ngon.
Quyên nũng nịu, cô mệt nhoài nên vẫn chưa muốn thức giấc.
Không dậy thì nằm sang chỗ khác, đè lên tay tôi tê cứng rồi đây này!
Tùng chau mày khó chịu, nhưng mà cái gì thế nhỉ, giọng nói vừa nãy sao quen thuộc vậy? Không thể nào? Tại sao chứ? Tại sao cô ấy lại ngủ cùng với mình? Tùng mở to mắt khi phát hiện ra điều không bình thường, tại sao Quyên lại ngủ cùng giường với mình? Cô ấy còn không mặc quần áo nữa? Chuyện quái quỷ gì đây???
Cố dùng hết sức, Tùng rút cánh tay mỏi nhừ ra khỏi Quyên, bị đánh động nên cô cũng mở mắt ra nhìn, nhất thời bốn mắt nhìn nhau rồi hét lớn:
Aaaaaaa!!!
Aaaaaaaa!!....
Thấy Quyên hét lên, Tùng giật mình cũng hét lên, cả hai không mặc gì cứ giằng co nhau cái chăn để cuộn tròn người lại, mắt chữ O miệng chữ A khi thấy cảnh tượng hết sức vô lý này.
Cậu đã làm gì tôi?
Quyên trố mắt nhìn Tùng.
Cái này tôi phải hỏi cô mới đúng, tại sao cô lại ở đây?
Tùng lắp bắp, cậu thực sự không nhớ được chuyện gì cả, lật lật chăn lên nhìn xuống dưới thấy cậu nhỏ ỉu xìu nằm nghiêng người đi ngủ, khẽ liếc mắt sang bên Quyên, cô ấy cũng không mặc gì. Chết tiệt, không lẽ đêm qua hai người thực sự đã đi quá giới hạn sao???
Tôi... tôi...
Quyên cũng như Tùng, cô chẳng nhớ tí gì về chuyện đêm qua cả, nhìn căn phòng lạ lẫm, quần áo thì không mặc... Quyên hoang mang thật sự!!
Tiếng hét của hai người khá lớn khiến Diệp ở lầu hai cũng giật mình thức giấc, đêm qua mây mưa với Quân xong cô mệt rã rời, nhắm mắt ngủ liền mạch tới giờ mới tỉnh, trên người cũng không mặc đồ gì cả. Diệp vội vàng ra khỏi chăn, nhanh chóng mặc đồ và đi xuống nhà xem có chuyện gì. Có lẽ Quân đã đến công ty rồi, nhìn đồng hồ đã 9h30 sáng, cửa phòng Quyên thì mở mà bên trong không có người.
Quyên dậy sớm thế nhỉ?
Diệp tự nhủ, cô lại bước sang bên hướng phòng Tùng, khi nãy nghe tiếng hét cả nam cả nữ có khi nào hai người họ lại chảnh chọe nhau không nhỉ? Thật là, hai người này ở đâu cũng sinh sự được là sao??
Cánh cửa phòng vừa "cạch" một tiếng Quyên và Tùng lại được phen giật mình hét ầm lên. Diệp bị tiếng hét ấy suýt làm cho vỡ tim ra ngoài, đồng thời khoảnh khắc ấy cũng khiến Diệp trố mắt ngạc nhiên. Là bởi Quyên và Tùng đang năm trên giường, hai người họ đều không mặc quần áo, dưới nền nhà đồ lót của Quyên vứt mỗi nơi mỗi cái, quần áo của Tùng cũng lộn xộn không kém. Chuyện gì thế này? Diệp ngỡ ngàng không khác gì Quân lúc sáng sớm.
Hai người??
Tại sao hai người??
Diệp ấp úng không biết nên hỏi thế nào.
Diệp... tớ cũng không biết tại sao nữa? Tớ thực sự không biết gì cả...
Quyên nhìn Diệp với ánh mắt như mình bị oan.
Diệp nhớ lại, chính xác là tối qua cô dìu Quyên vào căn phòng phía bên trái sao bây giờ cô ấy lại ở đây được nhỉ? Làm sao để tin lời Quyên được đây? Tùng cũng bối rối, cậu luôn miệng nói thích Diệp thế mà bây giờ lại làm chuyện đó với Quyên, thật chẳng ra làm sao cả. Lúc ấy chỉ biết thộn mặt ra, là đàn ông ít nhất cũng nên có trách nhiệm với hành vi của mình, và trong hoàn cảnh này, dù không rõ lí do nhưng hai người cùng nhau làm chuyện đó thì lỗi cũng là ở Tùng. Cậu thầm nghĩ và tự mình ăn năn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!