Ngoài sân tập thể, tiệc rượu vẫn tiếp diễn cho tới đêm khuya, chẳng mấy khi có dịp đông đủ mọi người thế này nên ai nấy đều vui vẻ nô đùa và trò chuyện. Quyên nằm một mình ở lều, nghe nhạc chán rồi ngủ quên lúc nào không biết, đến khi nghe tiếng sột soạt bên cạnh cô giật mình tỉnh giấc hỏi:
Khiếp, làm gì mà giờ mới về thế? Người ta ngủ được một giấc rồi đấy.
Diệp thì thầm:
Ừ, thì ngoài kia mọi người vẫn còn đang reo hò ầm ĩ mà, về sớm cũng có ngủ được đâu.
Lại nói dối đi. Thôi người ta ngủ tiếp đây.
Quyên biết Diệp nói dối nên cười tít mắt rồi lại trùm chăn ngủ tiếp, tiết trời ở đây thật thích, đêm đến se se lạnh nên ngủ ngon hơn ở dưới xuôi. Diệp nhìn cô bạn thân mà cũng phì cười, vô tư như thế này, lúc nào cũng hồn nhiên, hèn gì học mấy năm rồi chẳng chịu yêu ai cả. Chả bù cho mình, haizz, nghĩ đến chuyện của bản thân Diệp lại thấy đau đầu, sao cứ như một vòng luẩn quẩn thế này nhỉ?
Khẽ đặt mình nằm xuống tấm nệm bên cạnh Quyên, Diệp suy nghĩ về câu nói của Quân khi nãy, cả nụ hôn gây thương nhớ của anh nữa. Ngày hôm nay tâm trạng rối rắm quá thể, vừa vui vì được Quân chủ động giãi bày tình cảm lại vừa lo lắng giữa hai anh em họ xảy ra xích mích. Bởi tính khí của Tùng trẻ con, bốc đồng quá, chỉ sợ một ngày nào đó cậu ấy sẽ làm ra những điều không ai ngờ tới... giống như ngày hôm nay.
Ở lều bên cạnh, Quân và Tùng mỗi người nằm một góc, hai anh em trai nhưng tâm trạng lúc này giống như là đối thủ của nhau vậy, cảm giác tranh giành một người con gái thật khó hiểu. Tùng giận anh lắm nhưng ở nơi này không thể tiếp diễn cái trò trẻ con mà bỏ đi được, bởi cậu biết nếu bỏ đi, người thiệt thòi sẽ là cậu. Rừng núi hoang vu, đường lên khúc khuỷu đèo dốc quá trời, không biết có thoát thân được không hay lại rơi vào cái thung lũng nào đó rồi bỏ mạng thì hỏng.
Thôi thì giận trong lòng thôi, không nên vì phút bốc đồng mà làm hỏng mọi chuyện, bởi Tùng cũng thấy mình sai, biết hai người họ thích nhau từ trước rồi vẫn cố tình chen lấn... Kết quả bị mắng như bây giờ cũng đáng mà. Nghĩ vậy nên cậu nhụt chí, nằm thu lu một góc cuộn tròn cái chăn không ngoái đầu lại một lần nào, chẳng biết có ngủ được không nhưng toàn thân không nhúc nhích.
Quân đã uống chút rượu nên thấy người có chút lâng lâng, thêm chuyện khi nãy xảy ra càng khiến đầu óc anh tỉnh táo lạ thường. Anh nghĩ về Diệp, nghĩ về kế sách nói tùy ý khi tranh luận hơn thua với em trai mà thấy ngại, sự thật là hai người chưa có gì cả, khi nãy anh hơi quá lời... không biết Diệp có để bụng mà giận anh không nhỉ? Băn khoăn quá, Quân đánh liều mở điện thoại nhắn tin cho Diệp, hy vọng cô cũng chưa ngủ.
Chuyện khi nãy, cho anh xin lỗi nhé...
Hai lều cách nhau một khoảng không xa nên tin nhắn vừa gửi đi một lát thì ở bên kia điện thoại của Diệp đổ chuông báo tin. Cô giật mình cầm lấy điện thoại, ánh sáng màn hình hắt qua vải lều khiến Quân ở bên này cũng nhìn ra được, anh vui mừng vì cô vẫn thức. Có lẽ tâm trạng cũng như anh, hồi hộp... và nghĩ về đối phương nên thao thức.
Có gì mà phải xin lỗi hả anh?
Diệp reply.
Không lẽ Diệp quên nhanh vậy sao? Chuyện anh nói cô có thai với mình, đó là chuyện lớn, ảnh hưởng đến danh tiết và phẩm hạnh của người con gái... lẽ nào cô không thấy giận hay gì à? Quân thắc mắc.
Lúc ấy vì quá nóng giận nên anh lỡ mồm nói em và anh... có con với nhau để Tùng nó bớt trẻ con đi... Anh xin lỗi, anh chỉ tùy hứng nói chứ không có ý bôi nhọ hay chế giễu em, hay lợi dụng em đâu. Em đừng giận anh nhé.
Quân đáp lời chân thành.
À... thì ra là chuyện đó... Em biết anh không cố ý mà,... nhưng trước mặt người khác anh đừng nói vậy nhé, em ngại đấy.
Anh hứa, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Tiếc quá, khi nãy mới ôm em được một tẹo thì thằng dở hơi kia nó đến... chúng mình nhắn tin một lát rồi ngủ được không em? Anh uống rượu vào... chẳng ngủ được.
Diệp đọc tin mà không nhịn được cười, Quân gọi Tùng là "thằng dở hơi" nữa chứ, nghe câu này chứng tỏ anh không giận em trai mình mà ngược lại rất quý nữa, chỉ là bị phá đám nên mới dạy dỗ cho một chút mà thôi. Mà sao con trai ai uống rượu vào cũng kêu không ngủ được là sao nhỉ? Ngày trước khi còn ở nhà Dũng, mỗi lần anh ấy uống rượu cũng đều nói như vậy? Hoặc là do rượu làm căng thẳng thần kinh thật sự khiến khó vào giấc ngủ, hoặc là.... vì người ấy muốn tâm sự với mình nên viện cớ?
Diệp mỉm cười nhắn lại:
Em cũng chưa buồn ngủ lắm, mình nói chuyện thêm một lát cũng được anh à.
Anh hỏi thật nhé, nếu điều này làm em thấy khó xử hoặc không muốn trả lời thì thôi, coi như anh chưa nói gì được không, Diệp?
Anh hỏi đi ạ!
Khi nãy anh hôn em... anh thấy rất thích, em có cảm thấy vậy không?
Tưởng Quân hỏi chuyện gì, ai ngờ lại là chuyện tế nhị khi nãy, Diệp lại đỏ mặt trong vô thức, biết nhắn lại thế nào nhỉ, có vẻ như bây giờ rượu mới ngấm hay sao ấy, Quân nói chuyện mạnh dạn hơn hẳn mọi khi.
Em không biết đâu.
Diệp đáp lại, lại là một câu nói không liên quan gì, lúc đứng ở bãi xe Quân có hỏi Diệp là "làm bạn gái anh nhé" cô làm bộ như không nghe thấy, giờ lại bảo không biết. Người ta nói con gái khó hiểu quả không sai mà, thích lắm nhưng vẫn cứ làm như không thấy gì cả. Nhưng thôi, càng khó chinh phục anh càng kiên nhẫn, Quân vui vẻ đáp lại:
Nếu thật lòng thích một ai đó thì người ta mới... hôn, em có hiểu tình cảm anh dành cho em là gì không Diệp? Thực sự bây giờ... anh chỉ muốn ôm em một lát thôi.
Tin nhắn đến làm tim Diệp đập chộn rộn, cô không ngờ hôm nay Quân lại tấn công cô theo kiểu này, tin nhắn ý tứ mùi mẫn quá thể, cứ đà này chắc nhắn tin tới sáng mất. Diệp tỉnh cả ngủ, cô cắn môi không biết trả lời lại anh ấy như thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!