Tùng đứng cách đó một khoảng không xa, Quân và Diệp trò chuyện những gì cậu đều nghe được hết. Đèn điện từ sân tập thể không chiếu sáng hết được đến bãi xe, chưa kể hai người này lại chọn góc khuất nên khi Tùng đến hai người họ không hay biết gì. Nghe ngóng một lúc toàn những câu chuyện trời ơi đất hỡi, tẻ nhạt và nhàm chán, cứ ngỡ hai người họ yêu nhau đậm sâu lắm rồi, bởi Tùng biết, nếu không phải Diệp là người đặc biệt trong lòng Quân thì lý nào anh ấy lại đặc cách cho cô tham gia với đoàn lần này được? Chưa kể sự có mặt của Quyên, cô bạn thân chẳng liên quan đến hành trình chút nào nữa...
Thì ra họ cũng chỉ là thích nhau mà thôi, chưa đến mức đậm sâu như Tùng nghĩ, chắc mẩm như vậy nên cậu định quay bước đi vào. Đang định bước đi thì Tùng giật mình bởi lời nói của anh trai mình nên quay đầu lại.
Diệp, làm bạn gái anh nhé!
Quân chủ động nắm tay Diệp, ánh mắt nhìn cô chân thành đầy tình ý. Giây phút ấy Diệp cũng khá bất ngờ, cũng biết là anh thích mình nhưng không ngờ Quân lại chọn nơi này để bày tỏ tình cảm. Sau bãi để xe nữa chứ, Diệp thích lắm, cô chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi nên mặc kệ là chỗ nào, chỉ cần là anh ấy nói thích cô thì nơi nào cô cũng cảm thấy hạnh phúc. Thích lắm, trống ngực Diệp đánh từng hồi nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ e thẹn:
Em không hiểu anh đang nói gì?
Tùng nghe xong suýt phì nước bọt, đúng là cậu thấy GATO với anh trai mình vì mọi thứ với anh ấy đều hoàn hảo, ngay cả khoảnh khắc này, Tùng ước mình là người thay thế vị trí của Quân biết bao... tuy nhiên cái biểu cảm của Diệp khiến cậu không nhịn nổi cười. Cái gì nữa vậy trời, người ta hỏi rõ ràng mạch lạc như vậy mà cô ấy lại làm bộ như không hiểu? Thật không hiểu nổi não bộ của con gái nghĩ gì nữa???
Quân biết Diệp đánh trống lảng, thay vì nhắc lại câu nói ấy một lần nữa anh chủ động đến gần Diệp hơn, dang rộng cánh tay và ôm cô vào lòng. Trời hơi se lạnh, cảm giác ôm ấp này như tiếp thêm xúc tác vậy, anh thấy hạnh phúc thật sự khi Diệp không phản đối, hai cánh tay nhỏ bé cũng chủ động vòng ra phía sau ôm chặt lấy Quân như một câu trả lời dành cho anh, rằng "em đồng ý". Tùng tức suýt hộc máu, nhưng biết phải làm gì đây??
Đứng mỏi chân nên Tùng khom người ngồi xuống để theo dõi tiếp, càng xem càng thấy tức mà vẫn cố xem, chẳng thể hiểu nổi bản thân mình nữa. Nền đất gồ ghề, Tùng núp sau bóng cây nên hơi tối, người lại cao lênh khênh, lúc khom người xuống chẳng biết thế nào vấp phải cây cỏ gì đó dây rợ chằng chịt khiến Tùng ngã bổ nhào về phía trước, cả người nằm rạp xuống đất, mồm kêu oai oái.
Không gian đang lãng mạn thì Quân và Diệp giật mình bởi tiếng kêu la, quá đỗi quen thuộc, không cần nhìn cũng biết đó là Tùng. Quân khẽ lắc đầu, cái thằng này lớn tướng rồi mà vẫn như trẻ con, không biết cái trò rình rập người lớn có gì hay ho mà nó lại thích thế nhỉ? Nghĩ vậy nhưng cánh tay ôm Diệp vẫn không chịu buông, anh mặc kệ thằng em xấu tính, quay mặt đi hướng khác và tranh thủ tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi này.
Diệp thì khác, cô không bình thản được như Quân, biết Tùng có ý tán tỉnh mình, giờ này lại nhòm ngó ở đây ắt hẳn là ý đồ không tốt. Chỉ là lo xa thôi nhưng Diệp chợt nghĩ, có khi nào vì cô mà hai anh em họ mâu thuẫn với nhau không nhỉ? Nếu thật sự có chuyện đó xảy ra thì khó xử lắm, phải làm sao đây? Diệp ôm Quân nhưng tâm trạng cứ day dứt, thỉnh thoảng lén lén quay đầu lại phía sau xem Tùng đã bỏ đi chưa.
Nhưng xem ra Tùng lỳ lợm hơn Quân nghĩ, đằng nào cũng lộ rồi nên cậu ngồi đần mặt ra nhìn đôi uyên ương ôm ấp.
Em cứ kệ nó, dăm ba cái trò trẻ con, lớn rồi không cần phải nhắc nữa, không tự biết đường đi về thì kiểu gì cũng bị mắng thôi!
Quân nói với Diệp nhưng ý tứ phần nhiều là dành cho Tùng, anh biết Tùng chưa chịu rời đi nhưng kiên nhẫn chờ đợi xem em trai mình đã trưởng thành hay chưa? Rốt cục nó vẫn thế, chẳng thay đổi được điều gì cả, vẫn lỳ lợm và bướng bỉnh! Tùng tự ái cất lời thanh minh:
Anh nói ai là trẻ con? Em như này mà bảo trẻ con à?
Em biết anh ở đây rồi còn đứng đó làm gì? Em có hiểu thế nào là phép lịch sự tối thiểu không? Kiểu như em còn không bằng đứa trẻ con luôn ấy, nói trẻ con lại nhẹ nhàng cho em quá!
Lần này Quân không làm ngơ nữa mà quay hẳn lại để nói chuyện với Tùng, xem bộ dạng của cậu ấy lúc này có chán không cơ chứ, thanh niên trai tráng 19, 20 tuổi rồi ngồi thù lù một đống, mặt nghệt ra xem anh trai tán gái. Nghĩ mà buồn...
Mọi người thì có quyền yêu đương, tại sao em lại không thể nhỉ?
Tùng đáp một câu không liên quan, Quân nghe chưa hiểu gì nhưng Diệp biết, Tùng là đang dỗi, kiểu như ghen với anh trai mình.
Anh đã khi nào cấm đoán em chuyện yêu đương, hay đại loại là thích một ai đó chưa? Càng nói càng làm anh bực nữa, thôi mình đi về thôi em!
Quân nói với Tùng rồi chủ động dắt tay Diệp bước đi, Tùng cáu lên, cảm giác tự ái khủng khiếp:
Diệp, Tùng thích Diệp. Hãy cho Tùng cơ hội nhé!
Câu nói của Tùng khiến cả Diệp cả Quân đều ngạc nhiên, nhất là Quân, anh không nghe nhầm chứ? Thằng bé vừa nói cái gì vậy trời? Quân quay người lại nhìn em trai với ánh mắt khó hiểu.
Em nói lại anh nghe, em vừa nói gì vậy?
Diệp sợ Quân suy diễn linh tinh về mối quan hệ của cô với Tùng nên vội kéo áo Quân:
Tùng trẻ con, nói năng linh tinh thôi anh à, mình về đi, đôi co thế này không hay đâu.
Không được, anh muốn nghe nó giải thích, chuyện này có thể đùa được sao?
Bình thường Quân sẽ cho rằng đây là một câu nói đùa hoặc trêu ghẹo quá chớn, nhưng chuyện này anh thực sự không làm ngơ được, là bởi, đằng sau câu chuyện không tên này là cả một bí mật động trời về quan hệ huyết thống của Tùng và Diệp. Nếu nói ra, chắc hẳn mọi người khó mà chấp nhận được sự thật này. Tùng vừa nói gì nhỉ, Tùng thích Diệp? Như vậy há chẳng phải là em trai thích chị gái sao? Loạn luân, thật sự loạn luân, trái luân thường đạo lý.
Lâu nay Quân luôn vô tư, vẫn nghĩ rằng Tùng đối xử với Diệp như vậy là vì coi cô ấy như chị gái, thật không ngờ thằng nhóc này lại thích Diệp. Chính anh cũng không thể ngờ được chuyện này xảy ra... Vì nghĩ Tùng nhỏ tuổi hơn Diệp... Haizz, xem ra anh đã quá chủ quan rồi. Tùng đã lớn, chút tình cảm với người khác giới nảy sinh cũng là hết sức bình thường, chưa kể Diệp xinh xắn, dễ thương nữa, ngay bản thân anh còn đem lòng si mê thì lý do gì Tùng lại không thể? Chưa kể Tùng không biết giữa cậu ấy và Diệp là chị em cùng cha khác mẹ... Không được, anh nhất định phải ngăn chặn chuyện này, không thể để nó tiếp diễn thêm nữa.
Tùng thấy mình hành động đúng là giống trẻ con thật, nhưng trót nói ra rồi thì sao có thể rút lại được nữa? Đằng nào cũng vậy, Tùng quyết định nói hết tâm tư trong lòng mình ra, kết cục ra sao thì ra, vẫn biết chẳng có hy vọng gì nhiều bởi Tùng hiểu tình cảm của hai người họ đã sâu nặng lắm.
Anh thích Diệp được thì tại sao em lại không được thích cô ấy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!