Chương 31: (Vô Đề)

Hôm nay anh có chuyện vui nên muốn trò chuyện với em một lát!

Thấy Diệp im lặng hồi lâu Quân lại tiếp lời.

Anh có chuyện gì vui thế ạ?

Diệp im lặng là trong đầu vẫn nghĩ về Tùng, nghĩ về cuộc thoại sến sẩm khi nãy, cô đắn đo xem có nên nói chuyện này cho Quân biết không.

Em trai anh, Tùng trúng Đại học rồi em ạ, may quá, anh ngỡ sức học của nó bình thường, ai ngờ kết quả ngoài sức tưởng tượng của anh. Nó đỗ cao lắm, anh lo mấy ngày nay, có kết quả rồi nên vui thật sự!

Bố mất sớm, Quân chỉ có mình Tùng là đứa em trai duy nhất nên có thể nói anh quan tâm và bù đắp cho em khá nhiều, vẫn luôn hy vọng, mong mỏi em học hành đến nơi đến chốn, tương lai có thể nâng đỡ được.

Tưởng Quân vui vì điều gì, chuyện này cô cũng đã biết rồi, cách đây không lâu, à chưa đầy 5 phút chứ mấy, chính em trai anh ấy thông báo cho cô nghe. Không những vậy, Tùng còn mang kết quả ra để đòi yêu cầu với cô, cái gì mà xưng hô ngang hàng cả lớn rồi muốn được tự do thích và quan tâm một ai đó.

Tốt quá, Tùng học tốt thật anh nhỉ, em thấy cậu ấy có sức học tốt nhưng không ngờ kết quả còn vượt xa tưởng tượng của em. Đúng là chuyện vui, đáng để chúc mừng anh ạ. Chúc mừng anh nha!

Diệp làm bộ như không biết chuyện và hùa theo chúc mừng Quân.

Cảm ơn em, Tùng được như ngày hôm nay, anh nghĩ, một phần công sức cũng là của em nên anh muốn nói lời cảm ơn đến em.

Quân nhẹ nhàng nói trong điện thoại, tối giờ hai anh em họ liên tiếp khẳng định kết quả ngày hôm nay là nhờ có cô, một người nói ra khiến cô thấy khó chịu, sến súa... một người lại làm cô thấy vui vẻ, cảm thấy được quan tâm đúng nghĩa. Chỉ là nói chuyện điện thoại thôi nhưng sao lồng ngực lại chộn rộn thế này nhỉ? Diệp hồi hộp thật sự, lặng yên lắng nghe xem Quân muốn nói thêm điều gì.

Hôm nay em có chuyện gì mà im lặng mãi thế? Buồn ngủ rồi à? Cứ để anh độc thoại một mình mãi vậy?

Quân thấy Diệp không nói bèn thắc mắc.

Dạ, không có. Em thấy anh có tâm sự nên lắng nghe thôi mà, anh cứ nói đi, em nghe đây.

Không, anh hết chuyện vui rồi. Chỉ có chuyện vui đó thôi, ngoài ra anh toàn chuyện buồn. Hay em nói về chuyện của em đi, khi nãy anh gọi thấy em dường như không được vui, có chuyện gì đúng không? Ai làm phiền em à?

Diệp đã cố gắng quên đi, cố gắng che giấu không muốn nói cho Quân biết rằng Tùng đang có ý tán tỉnh cô nhưng Quân lại tò mò thế này, biết trả lời sao đây nhỉ?

Cũng không hẳn là làm phiền, có đứa em nó gọi điện trêu tức em thôi, em tưởng nó đùa dai nên nghiêm khắc cho một trận để nó chừa đi. Nào ngờ người gọi lại là anh....

Diệp thật thà kể lể, nghe giọng cô phụng phịu làm Quân thấy ấm áp quá, ước gì được ở gần Diệp lúc này, anh không kìm được sẽ ôm cô một cái. Cảm giác ấy anh khao khát đã lâu nhưng không dám tiến tới, là bởi chuyện huyết thống giữa Diệp và dì Thủy khiến anh phải kìm nén lại. Anh sợ mình phạm sai lầm, nhưng biết là sai, biết là không nên nhưng sao tình cảm dành cho cô ấy cứ ngày một lớn lên thế này nhỉ?

Anh thực sự không hiểu nổi, cũng không đoán được mình có thể kìm chế cảm xúc yêu đến khi nào nữa, có lẽ, đến một ngày nào đó nó bùng cháy, anh sẽ bộc lộ hết ra, cảm giác này khó chịu đến phát điên!!!

Nếu phiền quá thì em chặn số nó lại, thời buổi nào rồi còn tán tỉnh đùa dai kiểu ấy nhỉ? Chắc nó thấy em xinh nên mặt dày đó!

Quân vừa như nói đùa cũng là ý muốn khen Diệp, cô nghe vậy đương nhiên rất vui, đang bực cũng mỉm cười ngay được.

Em cũng không biết nữa, nó không hẳn là tán tỉnh nhưng cứ nói chuyện sến súa anh ạ.

Ừ thôi kệ nó, nói chuyện với anh một lát rồi tắt máy, chẳng ai làm phiền được nữa.

Thời gian qua với hai người mà nói, có gặp gỡ, có quan tâm nhưng mọi thứ đều nằm trong giới hạn, không tiến cũng không lùi. Dù không nói ra nhưng tình cảm của đối phương, cả hai đều hiểu rõ. Chỉ là, Diệp là con gái, cô ngại nên nhiều khi không dám chủ động, còn Quân, bí mật động trời về mối quan hệ giữa Diệp và dì Thủy khiến anh thấy e ngại, anh rất muốn được tiến xa hơn, muốn quan tâm Diệp hơn nữa... giống như những người đang yêu nhau.

À phải rồi, sang tuần công ty anh có chuyến đi phát quà từ thiện trên vùng cao, em có muốn tham gia không?

Nghĩ một lát Quân vội vói.

Đi lâu không anh? Em đang rảnh, thời gian nghỉ hè khá nhiều, nếu được ngày mai em sẽ xin phép bố mẹ để đi.

Khoảng 5 ngày gì đó, đường xa khó đi, chưa kể phải vào những bản xa lắm, ô tô không vào được, cả đi cả về 5 ngày là hơi ít. Để anh xem xét, nếu được thì đi 7 ngày, cả đoàn hơn 50 người, phát quần áo, sữa và sách vở cho trẻ em chuẩn bị vào năm học mới.

Em xem tivi nhiều rồi thấy bà con trong bản khổ lắm anh ạ, anh cho em đi cùng với nhé.

Anh nói trước là sẽ rất mệt, nói chung cái gì cũng hạn chế, thiếu thốn nữa, nếu em sợ khổ thì có thể không đi nha.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!