Từ ngày biết tin mẹ đẻ của Diệp muốn tìm kiếm và nhận con, không đêm nào bà Hương chợp mắt nổi. Người ta nói đàn bà thường hay ích kỷ, hẹp hòi, không biết đúng hay không nhưng lúc này bà Hương thực sự thấy mình ích kỷ lắm. Vẫn biết mẹ đẻ của Diệp muốn nhận con, đó là quyền của người sinh ra cô bé nhưng bà Hương không muốn vậy, thực lòng bà không muốn trao Diệp cho bất cứ ai.
Ngay từ ngày nhận Diệp về nuôi, chỉ không tự mình sinh ra thôi còn lại bà Hương chăm bẵm, dạy dỗ con không thua kém gì những bà mẹ khác. Thậm chí vì hiếm muộn nên bà càng yêu quý Diệp hơn, tình cảm gắn bó mấy chục năm trời... giờ bảo buông tay, thử hỏi có ai nỡ lòng đây?
Thấy vợ đêm dài thao thức, ông Trí gặng hỏi:
Em vẫn băn khoăn chuyện cái Diệp đấy à?
Hỏi vợ vậy chứ thực lòng ông Trí cũng chẳng khác bà Hương là bao, những ngày qua ông nghĩ mãi tới chuyện này, thấy vợ buồn nên cố tình làm ngơ không dám nhắc đến.
Diệp mà đi theo mẹ ruột liệu có quên mình không anh? Con bé có quên chúng ta không?
Em đang nghĩ gì vậy? Con bé lớn từng này rồi, có tâm tư tình cảm, biết suy nghĩ, tự nó sẽ biết phải làm gì. Không lẽ mấy chục năm qua nó không có chút tình cảm gì với mình sao?
Nhưng mình không phải bố mẹ ruột của nó, các cụ có câu "một giọt máu đào hơn ao nước lã", chỉ sợ Diệp về với người ta xong quên luôn những người bố mẹ này... thì em đau lòng lắm.
Nói rồi bà Hương chạnh lòng rấm rứt khóc.
Em lại suy diễn rồi, mình không sinh ra nó nhưng thử hỏi, công sức em ngày đêm chăm bẵm từ lúc bé tí hin, những khi trái gió trở trời ốm đau quấy khóc... công nuôi dưỡng sinh thành, thử hỏi như vậy có xứng đáng để con phải ghi nhớ và tôn trọng hay không?
Nhưng em buồn lắm, tại sao người ta bỏ rơi nó rồi giờ lại muốn nhận con về nuôi chứ? Nuôi dạy bao năm trời giờ bảo buông tay làm sao em buông nổi đây?
Anh không muốn nghĩ xấu cho em nhưng sự thực là em đang tiêu cực quá rồi đấy, vẫn biết là vợ chồng mình thương yêu con nhưng người ta cũng biết lỗi lầm, bây giờ đánh tiếng muốn xin nhận con. Mình có đồng ý thì họ mới dám, mình nhận nuôi con đã có pháp luật làm chứng, đâu phải cứ muốn xin là được đâu?
Nghe chồng nói bà Hương liền mừng rỡ:
Đúng vậy, mình có quyền nuôi nấng con bé, dù họ có là mẹ đẻ đi nữa nhưng giờ vẫn không thể tùy ý quyết định được. Em nghĩ rồi, họ đòi sớm hơn không được, muộn hơn cũng không được, đã vứt bỏ con bé thì đừng hòng nhận lại nữa. Diệp là tình yêu cả đời này của em, ngày ấy em không nhận nó về thì giờ bà ta làm sao có cơ hội nhìn thấy con nữa? Em không đồng ý!
Suy cho cùng bà Hương vẫn khăng khăng với quan điểm của mình, công dưỡng dục bao năm trời, tình cảm gắn bó nên bà không muốn nhường con lại cho bất cứ ai.
Chuyện này cần nhiều thời gian, để xem bên ấy họ có động thái thế nào, hơn cả chúng ta nên thăm dò ý kiến của Diệp. Con lớn rồi, chúng ta nên tôn trọng quyết định của con, như vậy mới là yêu con thật sự.... em đừng cố chấp nữa.
Ông Trí cảm thấy rất khó xử vì vợ không muốn chia sẻ Diệp cho mẹ ruột, bản thân ông cũng có suy nghĩ này, mà bất cứ ông bố bà mẹ nào cũng đều như vậy mà thôi. Nhưng ngặt nỗi, người đánh tiếng lại là ông Hưng, người anh em bôn ba sóng gió bao năm trời, ông Hưng là người trọng tình nghĩa, khẳng khái... một bên tình một bên nghĩa thật sự làm ông thấy khó xử quá. Đẹp lòng bạn, vừa lòng vợ và yên lòng mình nhưng phải quyết định thế nào để một trong hai bên không phải chịu tổn thương đây???
Bà Thủy nóng lòng muốn nhận lại con nhưng vì lỗi lầm trong quá khứ quá lớn, bà tự biết không tha thứ được nên không mong gì hơn, hằng ngày chỉ cần thấy con khỏe mạnh, vui vẻ là được. Dù là có khoảng cách nhưng vẫn hơn là con biết chuyện rồi xa lánh người mẹ nhẫn tâm này. Không tự nhiên mà bà Thủy suy nghĩ xa được thế, tất cả là ông Hưng khuyên nhủ, người ngoài cuộc luôn sáng suốt, vì tình cảnh của bà có nói ra e rằng khó được tha thứ. Thay vì cố chấp giành giật chi bằng lặng lẽ quan tâm và vun đắp tình cảm mỗi ngày, cố gắng thân thiết hơn một chút sẽ có tác dụng hơn là đẩy nhau ra xa.
- ---
Một năm sau.
Phía bà Thủy im lặng, vợ chồng ông Trí cũng im lặng, Quân biết chuyện cũng vờ như không thấy, mỗi người một tâm tư nhưng rốt cục vẫn là vì muốn tốt cho Diệp. Chỉ có Diệp vẫn hồn nhiên, vui vẻ không hề hay biết câu chuyện phía sau tốn tâm tư và nước mắt đến thế nào.
Thời điểm ấy Diệp vừa học xong năm thứ 2, Tùng mới trải qua kỳ thi Đại học, chị em khá là thân thiết. Diệp coi Tùng như đứa em trai, biết gì thì bảo ban cho em nhưng tâm tư của Tùng chỉ có cu cậu mới hiểu được. Tùng ngày một lớn lên, trưởng thành lên rất nhiều cả về tư duy lẫn nhận thức. Biết cách che giấu suy nghĩ và nội tâm của mình hơn xưa, đặc biệt với chuyện mẹ yêu đương một ai đó Tùng cũng không khắt khe nữa.
Kỳ nghỉ hè của Diệp kéo dài hai tháng trời, những ngày về quê cô thấy vui vẻ vì được ở gần bố mẹ nhưng cũng có những khi buồn buồn, muốn trở lại trường... để gặp Quân. Cô cảm nhận Quân thích mình, từng hành động, cử chỉ anh dành cho cô thực sự không giống như những người bạn dành cho nhau, cô không hiểu nổi anh có ý gì với mình? Là thích hay là yêu? Chưa một lần anh nói với cô? Lẽ nào, anh quan tâm là vì tốt bụng, vì muốn quan tâm người khác thôi à?
Thời gian đi học thì trôi rất nhanh nhưng khi về hè, mỗi ngày trôi qua với Diệp lâu khủng khiếp. Bà Hương thì vui vì được ở bên con gái, bà biết những khoảnh khắc hiếm hoi này tương lai không còn nhiều nữa, sợ một ngày nào đó người ta sẽ đón Diệp đi. Hai vợ chồng sẽ chẳng được quan tâm và lo lắng cho cô con gái nhỏ bé này nữa.
Một tối nọ, Diệp vừa trở về phòng riêng sau khi xem tivi cùng bố mẹ thì điện thoại có chuông báo. Cô vội xem vì nghĩ người ấy là Quân, nhưng ngạc nhiên lại là Tùng. Không hiểu Tùng gọi có việc gì, Diệp ấn nghe máy:
Chị đây, chưa ngủ nữa hả?
Còn sớm mà chị, nói chuyện với em một lát được không?
Tùng nói giọng trầm, nhẹ nhàng làm Diệp thấy nhột, thực sự dạo gần đây Tùng trưởng thành lên nhiều, chững chạc và người lớn nữa, không nhí nhảnh cười đùa... lắm khi Diệp có cảm giác như cậu ấy đang thích mình.
Hôm nay lại có nhã hứng nói chuyện với chị à? Ok, chị cũng đang rảnh, ở trên ấy có gì vui không em?
Em biết kết quả thi Đại học rồi chị ạ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!