Ôi trời, đang hay thì có người gọi điện thoại!
Quyên bực bội vì cuộc gọi lúc nửa đêm, lóp ngóp ngồi dậy gãi đầu rồi nhìn sang bên giường Diệp.
Diệp, học sinh thân yêu gọi này?
Diệp đang làm đề cương, nghe câu học sinh thân yêu mà cô giật mình, không hiểu ý của Quyên là gì, cô làm gì có học sinh gì nhỉ?
Thôi đừng đùa nữa, ai gọi người ta đấy? Đưa điện thoại đây xem nào.
Lúc có chuông điện thoại Diệp đã đoán là Quân, vì giờ này làm gì có ai gọi cho cô ngoài anh ấy. Nhưng thật bất ngờ, màn hình báo số của Tùng, Diệp ngơ ngác, không hiểu Tùng gọi có việc gì vào giờ này nữa.
Đấy, đã bảo học sinh thân yêu rồi còn không tin!
Quyên đắc ý.
Thôi đừng đùa nữa, yên lặng để tớ nghe xem nó nói gì nào.
Diệp làm mặt nghiêm túc.
Chị đây, em chưa ngủ à?
Diệp trả lời điện thoại.
Chị Diệp, chị cho em vào chỗ chị được không ạ?
Ngay khi Diệp bắt máy giọng Tùng run run vọng lại.
Em có chuyện gì vậy Tùng? Nói chị nghe xem nào?
Diệp đang ngồi bèn đứng bật dậy, nghe giọng nói của Tùng thực sự không bình thường, không biết cậu ấy đã trải qua chuyện gì nữa? Lẽ nào sự tranh cãi lúc tối với mẹ vẫn khiến Tùng thấy day dứt, khó chịu sao? Nhưng mà Tùng vừa nói gì nhỉ, cu cậu muốn vào chỗ của mình? Nghĩa là...
Em không biết khu trọ của chị, chị có thể đón em vào được không? Em đang ở cổng trường học của chị, lần trước chị kể chỗ trọ của chị gần trường mà.
Tùng bối rối, cu cậu biết việc này hơi lố nhưng thực sự giờ này không biết phải đi đâu cả, lúc hoang mang thế này Tùng nghĩ ngay đến Diệp vì cậu tin tưởng cô, cảm giác quý mến nữa.
Em đi đâu mà giờ này không về nhà?
Em không muốn về nhà đâu, em ghét mẹ em lắm!
Vậy bây giờ em đứng ở chỗ nào?
Em ở cổng trường đây chị ơi, chị ra đón em nhé, em hơi... sợ ạ!
Rồi, em đứng ở đấy chờ chị.
Nói rồi Diệp tắt điện thoại, với cái áo khoác mặc vào vì ngoài trời hơi lạnh, quay sang nhìn Quyên một lát, Diệp do dự:
Cậu đi với tớ được không? Đi một mình ra ngoài đó giờ này... tớ hơi sợ!
Ừ đi!
Quyên gật đầu rồi đứng dậy liền sau đó, hai cô gái rảo bước thật nhanh đến cổng trường, hơn 11h đêm, đường phố vắng tanh, từ xa, bóng dáng cao lớn của Tùng làm Diệp nhận ra ngay. Cô buột miệng nói:
Gớm thật, anh em với nhau có khác, ai cũng cao kinh lên được!
Quyên ngạc nhiên:
Thằng đấy kia à? Em ông Quân á?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!