Chị bình tĩnh đi, chị Thủy!
Tùng, cháu lên nhà nghỉ ngơi đi, lên đi cháu!
Cô Hiền giúp việc không đành lòng nhìn hai mẹ con bà Thủy cãi vã nên nói vào mấy câu, có người bênh vực bà Thủy càng được đà:
Đấy em xem, chị đứt từng khúc ruột đẻ ra nó để giờ nó hỗn láo thế đấy, tao thà bóp chết mày từ lúc sinh ra cho rồi!
Sao mẹ không bóp chết con từ lúc ấy đi, để giờ con có người mẹ lẳng lơ như thế? Con ghét mẹ! Con ghét mẹ!!!
Tùng chẳng vừa, cu cậu chẳng kiêng dè điều gì khi tâm trạng đang bùng nổ.
Mày!!!
Bà Thủy giận tím người, chỉ tay về phía Tùng định đánh nhưng cậu né kịp, chạy như bay lên lầu 2, vừa đi vừa gào:
Mẹ phản bội bố còn đòi đánh cả con nữa, con ghét mẹ, con hận mẹ!!
Vừa bực con trai vừa xấu hổ trước cô Hiền giúp việc, bà Thủy stress thực sự, không làm gì được Tùng nên bà ngồi phịch xuống ghế, hai tay đưa lên mặt khẽ day thái dương cho bớt sốc. Thật không hiểu vì sao đứa con trai ngoan ngoãn ngày nào bây giờ thay tính đổi nết nhanh thế, bà Thủy cứ ngỡ Tùng đi học rồi a dua bạn bè học thói xấu chứ không ngờ cu cậu nhìn thấy mẹ đi cùng với người đàn ông khác.
Chị có sao không? Để em rót nước cho chị nhé!
Cô Hiền thấy bầu không khí căng thẳng quá mà không biết phải khuyên giải làm sao.
Chị không sao, cứ để đấy lát chị uống!!
Diệp đứng bên ngoài ngó nghiêng một lượt, thấy không gian yên lặng trở lại mới bấm chuông vào nhà. Cô Hiền lật đật ra mở cổng:
Diệp đến à cháu, vào nhà đi!
Cháu cảm ơn cô ạ!
Diệp định đi vào trong nhà thì cô Hiền kéo tay giữ lại thì thầm:
Tùng nó đang có chuyện không vui cháu đừng hỏi han điều gì nhé!
Dạ, cháu biết rồi!
Khi đi qua phòng khách, thấy bà Thủy ủ rũ ngồi nhăn mặt, Diệp chào hỏi theo phép lịch sự rồi nhanh chóng đi lên lầu 2. Bà Thủy không vui nên chẳng có tâm trạng đáp lại, mặc kệ ai ra ai vào, bà đang bực bội quá trời.
Tùng nằm trên giường trùm chăn kín mít, thỉnh thoảng đạp chân xuống giường rầm rầm.
Sao nào, có học bài không hay thích đi ngủ đây?
Diệp khẽ hắng giọng mấy cái rồi nhắc nhở. Nghe tiếng Diệp, Tùng mở chăn ra ngạc nhiên:
Chị đến từ khi nào vậy?
Mới đến thôi, hôm nay mệt hay sao mà lên giường nằm thế?
Diệp đã biết tỏng nhưng vẫn làm bộ như không.
Em đang chán đây, hay hôm nay nghỉ được không chị? Em không có tâm trạng nào để học luôn!
Hâm, không muốn học thì thông báo trước với chị một tiếng, để chị đi xa đến đây lại bảo không học? Hôm trước học chưa đâu vào đâu cả, đừng lười nữa, dậy đi!
Em không muốn học, chỉ muốn đi đâu đó chơi thôi. Chị nhé, đi mà... cứ coi như mình học cũng được có sao đâu?
Đến chơi mà đòi nhận lương mẹ em lại mắng cho!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!