Quân dõi theo cho đến khi bóng Diệp khuất dạng mới chịu lái xe rời đi, trời mưa bay bay, đường phố vẫn tấp nập người đi lại. Kết nối điện thoại với Tùng, hai hồi chuông đầu dây bên kia đã nghe máy.
Em nghe đây anh!
Tùng vừa ăn cơm miệng ngồm ngoàm trả lời điện thoại.
Hôm nay Diệp bị sao thế?
Không vòng vo, ngay khi Tùng nghe máy Quân liền hỏi luôn chuyện về Diệp.
Bị sao là bị sao ạ? Anh đang hỏi chuyện gì cơ?
Tùng ngơ ngác không hiểu lắm câu hỏi của Quân.
Hôm nay chị Diệp đến nhà có gì khác thường không em? Buồn? Hay đại loại như thế?
À... Anh cũng cảm thấy không bình thường à?
Tùng thốt lên câu đó càng làm Quân lo lắng, "không bình thường" nghĩa là Diệp có chuyện xảy ra? Có chuyện gì được nhỉ, một sinh viên hiền lành ngoan ngoãn như thế thì có chuyện gì được chứ? Tò mò, lo lắng cho Diệp nhưng Quân không hỏi Tùng nữa vì anh có cảm giác Tùng cũng chẳng biết gì, thay vì dò hỏi chi bằng gọi điện thoại luôn cho Diệp thì hơn. Nghĩ vậy Quân kết thúc cuộc gọi, đang nói chuyện thấy tút tút, Tùng ngơ ngác:
Được cả anh Quân nữa, tự nhiên hỏi chuyện đâu đâu ấy, mấy anh chị này khó hiểu thế không biết?
Bà Thủy thấy Tùng nói chuyện một mình cũng tò mò:
Anh Quân hỏi gì à con? Sao tự nhiên lại cáu thế?
Không có gì đâu ạ!
Từ dạo bắt gặp mẹ hẹn hò với người đàn ông khác nên thái độ của Tùng với mẹ vẫn rất căng thẳng, so với buổi đầu đã dịu đi nhiều nhưng khoảng cách vô hình ấy vẫn không thể nào xóa bỏ đi được. Rõ là có chuyện thắc mắc nhưng khi thấy mẹ hỏi Tùng lại làm ngơ như không có gì, lảng tránh câu hỏi của mẹ, vừa ăn vừa xem tivi. Bà Thủy cũng cảm thấy con trai dạo gần đây khác thường, không hòa đồng, ít khi tâm sự hơn ngày trước, cứ ngỡ con trai lớn rồi thay đổi tính cách chứ bà không nghĩ việc Tùng lạnh nhạt một phần là do sự vô tư và chủ quan của mình.
Quân tấp xe vào lề đường vắng, anh bấm số gọi Diệp nhưng thuê bao không liên lạc được, gọi ba lần vẫn thuê bao. Nghĩ đến câu nói của Tùng khi nãy "cảm thấy không bình thường" và cảm nhận của anh khi Diệp ngồi trong xe... đúng là anh thấy không bình thường thật. Nhưng ngặt ở chỗ, Diệp kín đáo không tâm sự gì cả nên anh không hiểu được thực sự cô đang trải qua chuyện kinh khủng gì, tự nhiên lại rầu rĩ khó hiểu đến thế?
Không lẽ nay trời mưa, thời tiết này khiến cô nhớ đến Dũng
- bạn trai cũ hay gì nhỉ?
Gọi Diệp không được, Quân lại bấm số gọi cho Tùng.
Em nghe đây anh ơi!
Vẫn là cái giọng chưng hửng của đứa em trai khi nghe máy.
Em có biết Diệp dùng số nào nữa không? Anh gọi cho cô ấy mà thuê bao không liên lạc được!
Anh vừa đưa chị ấy về nhà giờ lại hỏi em số?
Tùng hỏi ngược lại Quân.
Cái thằng này... anh hỏi có số nào không thì cho anh, ở đâu ra cái kiểu hỏi lục vấn anh thế?
Em... em không có!
Thấy anh trai nghiêm nghị nên Tùng bối rối, không dám nhiều lời nữa.
À mà anh không biết à, chị Diệp mới bị mất điện thoại chiều nay xong, anh không liên lạc được cũng đúng thôi!
Diệp mất điện thoại? Chiều nay? Sao cô ấy không nói với anh?
Quân ngạc nhiên hỏi lại, cảm giác hụt hẫng khi dọc đường đưa Diệp về nhà cô không kể cho anh nghe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!