Diệp đi ra đầu phố đã thấy Dũng đang đứng chờ sẵn, mặt thộn ra giống như đang hờn dỗi.
Anh chờ em lâu chưa?
15 phút rồi, học gì mà say sưa thế?
Hết giờ mới về được chứ, anh đói hay gì mà như đang giận dỗi em vậy?
Anh không đói, giận em thì có!
Tự nhiên cũng giận à? Em làm gì mà giận?
Thích thì giận không được à, đội mũ vào lên xe anh đưa em về.
Giả vờ hờn dỗi vu vơ tí song Dũng lại quan tâm Diệp ngay được, phố phường nhộn nhịp người đi lại, cảm giác phía sau có người mình yêu cùng đi chung lối thật thích.
Bác Hưng bao giờ thì đi biển nữa vậy anh?
Anh không biết nữa, bố anh đi hay ở ít khi anh quan tâm lắm.
Sao lại thế, bố vất vả như vậy phải thương và lo cho bố chứ, anh thật là...
Lâu lắm rồi em chưa được gặp bố, lần trước về không gặp. Em nhớ bố em lắm!
Dũng không phải kiểu người vô ơn, bất hiếu, anh chỉ thuận miệng nói ra câu đó thôi nhưng vô tình lại khiến Diệp chạnh lòng. Ý anh là mỗi người có một công việc riêng nên bố đi hay ở là điều anh đã quen rồi, quen với việc bố thường xuyên vắng nhà...
Hôm nào anh đưa em về thăm bố mẹ nhé!
Em tự về được, anh về dễ bị lộ lắm.
Có sao đâu? Em lớn rồi mà, có bạn trai cũng là bình thường, chưa kể anh với em chẳng có họ hàng gì với nhau, không có lý do gì mà không yêu nhau được hết.
Advertisement / Quảng cáo
Thì đã yêu rồi đấy thôi...
Ừ, nhưng ý anh là bố mẹ hai đứa ngăn cản cơ...
Em không ngại chuyện đó, nhưng mới đi học xa nhà đã có bạn trai, sợ bố mẹ lo lắng cho em không tập trung học ý.
Anh hiểu rồi, ý em là sợ mọi người nói em dại trai chứ gì?
Dũng trêu ghẹo.
Diệp phì cười, cô bấu vào tay anh mấy cái như một hình thức trừng phạt, Dũng vừa chạy xe vừa kêu la inh tai, mọi người đi đường cứ chú ý nhìn đôi bạn trẻ cười đùa.
Bữa cơm tối lại diễn ra đúng giờ, Diệp và Dũng ngồi đối diện nhau, hai người tập trung ăn không nói câu gì cả. Từ đầu đến cuối là bà Loan và ông Hưng trò chuyện, nghe đâu sáng ngày mai ông sẽ lên đường ra khơi. Tàu bè bữa nay làm ăn khá thuận lợi, suy tư một lát ông Hưng quay sang hỏi Diệp:
Diệp này, mấy hôm rồi bố cháu cũng về quê... cháu không về thăm nhà à?
Cháu phải đi học liền, chưa kể mới nhận dạy kèm cho một đứa học sinh nên cháu không về được bác ạ.
Có lẽ dịp tới cháu sẽ về, hôm qua bố mẹ cháu gọi điện rồi, mọi người vẫn khỏe bác ạ.
Ừ, chú Trí bữa nay sức khỏe cũng kém đi nhiều rồi, hôm bữa có tâm sự với bác, nói là qua năm nghỉ ở nhà không đi nữa.
Dạ.
Ừ thôi ăn đi cháu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!