Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Tại sao lại nhận lời anh Quân như thế?
Dũng lo ngại hỏi Diệp, anh luôn hy vọng cô không đồng ý nhưng thật bất ngờ, lời mời của Quân lại khiến Diệp thấy hứng thú. Cô nghĩ mình cũng đã là sinh viên, thử sức với công việc nhẹ nhàng ấy coi như một trải nghiệm của bản thân, vừa khiến mình dạn dày lại có thêm thu nhập. Điều đó thật tốt biết mấy, nhất là khi mẹ ở quê tuổi ngày một lớn vẫn chăm chỉ đi làm ở nhà máy để chu cấp cho con gái, bố rong ruổi trên biển không biết tháng ngày.
Nếu như có thể dạy tốt, Diệp hy vọng được san sẻ gánh nặng chi phí ăn học của mình để bố mẹ thấy nhẹ nhàng hơn. Tất nhiên chẳng có người làm cha mẹ nào không cố gắng chăm lo đủ cho con gái, nhưng vì Diệp thương bố mẹ, cô nghĩ mình nên cố gắng, được bao nhiêu sẽ tốt bấy nhiêu...
Tại sao em lại không thể nhận lời được nhỉ? Em làm việc rồi nhận tiền thì có gì là sai ạ?
Nhưng hoàn cảnh của em đâu có thiếu thốn gì... mà phải đi làm gia sư? Nếu em cần tiền anh có thể cho em mà!
Dũng biết Diệp không phải tuýp người thực dụng nhưng nếu nói ra lý do là anh ghen thì thật hèn quá. Sự thực là anh không muốn để Diệp đi làm, vì anh sợ mất cô ấy, sợ ngày nào đó anh Quân sẽ tán tỉnh Diệp.
Em muốn sử dụng đồng tiền do chính mình làm ra, bởi đó là sự cố gắng mà mình đáng được sử dụng... còn nếu em tiêu tiền của anh, mãi mãi em sẽ không hiểu được giá trị của nó như thế nào.
Thấy Diệp cương quyết như vậy nên Dũng cũng xuôi.
Vậy anh sẽ đưa em đi dạy được không?
Diệp gật đầu:
Được ạ!
Lịch cụ thể như nào em nhớ nhắc anh nhé.
Em nhớ rồi, mà sao anh phản ứng chuyện này gay gắt thế? Chỉ là đi dạy thêm thôi mà, một đứa học sinh chứ có gì đâu?
Em ngây thơ quá, học sinh giờ chúng lớn nhanh lắm, lớp 10, lớp 11 trông chả khác gì sinh viên cả, chúng nó thạo đời lắm rồi. Hiền như em coi chừng bị bắt nạt có ngày...
Em cũng thử sức thôi mà, chắc gì đã dạy được, nếu khó khăn quá thì thôi...
Advertisement / Quảng cáo
À, em cứ chủ động đi xe bus đi dạy, lúc về anh đón em nhé.
Anh đón chứ ai đón nữa...
Mà anh này, những lúc có hai bác anh đừng nhìn em kiểu... ấy ấy nữa nhé, người lớn mà biết lại nói này nói nọ, bị nhắc nhở lại phiền ra.
Nhìn kiểu ấy ấy... là nhìn kiểu gì?
Dũng bắt bẻ vì từ "ấy" tối nghĩa quá, Diệp đỏ mặt, cô biết mình nói hơi quá lời nhưng trót nói rồi thì sửa sao được nữa.
Thì nhìn kiểu tình tứ ấy... chứ nhìn kiểu gì ạ?
Thơm anh một cái thì anh nghe lời!
Dũng chỉ tay lên má, mặt hơi vênh lên thách thức, nếu Diệp làm theo thì hôm sau trước mặt người lớn anh sẽ nghiêm túc. Bằng không thì...
Anh lại đùa em rồi đấy!
Diệp phụng phịu, Dũng hí hửng chạy ra khép cửa phòng lại, những lúc ở riêng với nhau thế này thật thích.
Thơm anh đi, anh hứa lần sau không nhìn em kiểu vậy nữa.
Anh quá đáng... bắt bẻ em vậy, anh không nghiêm túc thì em tự có biện pháp!
Mềm mỏng không được Diệp quay ra đe dọa, nói cho Dũng sợ chứ thực ra cô chẳng có biện pháp gì cả.
Anh chẳng sợ, cùng lắm thì xin mẹ cho hai đứa mình lấy nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!