"Nhà Nhị bá các cháu đúng là không thể chịu nổi nữa, lại dám ra tay với mấy đứa." Trần nãi nãi thấy cả người Tử La lấm lem như thế thì càng đồng cảm hơn, nghĩ đến chuyện Đổng Mai có thể ra tay với mấy đứa nhỏ, thật sự đã làm thay đổi nhận thức của bà về nhân phẩm xấu xa
Vì thế bà giận dữ nói: "Đổng Mai này thật là, còn nhỏ mà đã ác độc như vậy,2vợ chồng Đổng Hoàng thị đúng là không biết cách dạy con! A La đáng thương, cháu ngã không sao chứ?"
Trước đây bà từng nghe chồng bà kể về chuyện nhà Đổng Nhị Lang bắt nạt mấy đứa nhỏ không cha không mẹ, có điều tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác, so với nghe kể thì lần này chấn động hơn nhiều.
"Trần nãi nãi, cháu không sao, chỉ là quần áo bị ướt chút thôi." Tử La thấy lão thái8thái bất bình thay nàng thì càng thêm cảm động.
"Bà nội, mau để các nàng ấy về thay quần áo đi! Đừng để bị cảm lạnh." Trần Thiếu Thanh thấy bà nội còn định đứng lải nhải thì vội vàng nhắc nhở.
"Xem bà già này này, có tuổi nên thích lải nhải. Tử Vi, mau dẫn A La về thay quần áo đi! Cẩn thận kẻo cảm lạnh!"
"Vâng, vậy bọn cháu về trước. Chuyện hôm nay thật sự cảm ơn Trần nãi6nãi và Thiếu Thanh ca ca rất nhiều." Tử Vi cũng sợ Tử La sẽ bị cảm lạnh, nhưng nàng không quên cảm ơn Trần nãi nãi và Thiếu Thanh ca ca.
"Ngoan quá, có gì mà cảm ơn, mau về đi!" Trần nãi nãi nói.
Trên đường, Tử Vi một tay nắm Tiểu Lục, một tay ôm Tử La đi nhanh. Tử La thấy xung quanh không có người, không đành lòng để đại tỷ thương tâm, bèn nói: "Muội không sao, đại3tỷ, vừa nãy là muội cố ý ngã xuống, chị họ không hề chạm vào muội."
"Thật sao?"
"Đúng vậy, khi đó muội thấy chị họ thật sự muốn đánh muội. Muội sợ quá nên bỏ chạy, sau đó muội thấy có người tới, liền giả vờ bị ngã, để mọi người nghĩ rằng chị họ đẩy muội, đánh muội, sau đó sẽ giúp chúng ta dạy dỗ chị họ, để xem sau này tỷ ta còn dám tùy ý đánh chúng ta nữa5không." Tử La sợ Tử Vi không tin nên giải thích.
"Đệ cũng vậy, chị họ mới vừa mới đụng tới đệ, đệ liền khóc. Tam tỷ có dặn, khi chúng ta đánh không lại người khác, đặc biệt khi bị nhà Nhị bá bắt nạt, chúng ta phải tỏ ra là kẻ yếu, như vậy mới nhận được sự đồng cảm của mọi người. Thật ra, khi chị họ đến véo đệ, đệ đã trông thấy Thiếu Thanh ca ca đang đi tới đây rồi." Vẻ mặt Tiểu Lục hưng phấn nói.
Tử La không khỏi cảm khái, Tiểu Lục đúng là yêu nghiệt, không ngờ thằng nhóc này còn đen tối hơn nàng!
Tử Vi cũng ngạc nhiên về suy nghĩ của hai đứa nhỏ này, nhưng nàng cho rằng Tử La và Tiểu Lục ý thức được tự vệ vậy là tốt, chính nàng so với với bản thân yếu đuối của trước kia cũng đã thay đổi rất nhiều rồi. Nàng nhận ra rằng, luôn nhường nhịn cũng không phải chuyện tốt, đặc biệt là khi chuyện này dính đến các đệ đệ muội muội của mình.
Nhưng nàng vẫn dặn dò: "Nếu đối phương vô lý, các muội có thể làm như vậy, nhưng không được cố ý hàm oan người khác, biết chưa?"
Tử La vàTiểu Lục thấy đại tỷ không nhắc đến hành vi cố ý giả vờ ban nãy thì mới thấy yên lòng.
"Biết rồi ạ!" Tử La và Tiểu Lục đồng thanh trả lời.
"Đại tỷ, tỷ yên tâm đi! Bọn muội đều là những đứa trẻ ngoan." Tử La bảo đảm nói.
Tiểu Lục nghe xong cũng nhanh chóng phụ họa.
Khi các nàng vừa đi được nửa đường thì thấy Tử Thụ, Tử Hiên và Tử Đào vội vã chạy tới.
"Đại tỷ, A La, mọi người không sao chứ?" Tử Đào vừa tới nơi thì hỏi vội.
Tử La thấy đang giữa mùa đông mà nhị tỷ, đại ca lại chạy đến mức đổ mồ hôi thì càng thấy đau lòng. Nhất định là họ nghe nói trước thôn xảy ra chuyện nên mới sốt ruột chạy tới.
"Bọn muội đều không sao." Tử La vội vàng nói. Sau đó Tử La kể lại chi tiết chuyện vừa nãy ở trước thôn cho mấy người Tử Thụ nghe.
"Cũng may mấy đứa thông minh! Vừa nãy bọn tỷ nghe tin Đổng Mai đánh A La và Tiểu Lục cũng bị dọa hết hồn. Đổng Mai này, đúng là không biết xấu hổ!" Tử Đào tức giận tới mức chẳng thèm gọi danh xưng chị họ.
Bởi vì họ cách thôn khá xa, cho nên mấy người Tử La bí mật nói với mấy đứa con nít trong thôn rằng, nếu trong thôn có xảy ra chuyện liên quan tới mấy huynh muội họ, thì ai lén báo tin hữu ích cho họ biết, họ sẽ cho người báo tin ăn kẹo. Do đó khi Đổng Mai vừa định ra tay, đã có mấy đứa con nít chứng kiến chạy về báo tin cho đám người Tử Thụ rồi.
Tử Thụ tạm thời yên lòng, thấy cả người Tử La ướt nhẹp bèn nói: "Chúng ta mau về cho A La thay quần áo thôi."
Đợi Tử La thay quần áo xong đi ra thì bỗng nghe Tử Hiên tức giận nói: "Hừ! Đừng để đệ có cơ hội, nếu không nhất định đệ sẽ cho bọn họ biết tay."
"Được rồi, Tử Hiên, chỉ cần nhà Nhị bá không chủ động gây sự với chúng ta, chúng ta bỏ qua đi." Tử Thụ nói tiếp: "Nhưng nếu nhà họ vẫn ức hiếp chúng ta như ngày hôm nay, vậy chúng ta cũng phải trả lại họ thích đáng."
Tử Hiên nghe đại ca nói thế, chẳng những không giận khi Tử Thụ trách mắng mình mà còn vui vẻ vì Tử Thụ có thể tán thành ý kiến của cậu. Xem ra, lần này chị họ đã thật sự chạm vào giới hạn của Tử Thụ một lần nữa rồi.
"Đúng thế, chúng ta đối nhân xử thế không thẹn với lương tâm, nhưng không có ý nghĩa là chúng ta luôn nhường nhịn, mọi người nói có đúng không?" Tử La dẫn dắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!