"Tốt quá! Vậy chúng ta an tâm rồi! Đại phu nói thế nào?" Phụ nhân xem bệnh, Tiểu Lý không nên đi vào, hắn cũng nóng lòng đợi ở bên ngoài. Nhưng mà, chưa tới một phút Đổng Mai đã đi ra. Cho nên hắn thấy cần phải hỏi rõ ràng mới được.
"Bệnh này vốn không phải là bệnh nghiêm trọng gì, thỉnh thoảng mẹ ta sẽ bị như vậy, vừa nãy đại phu châm hai kim châm nên đã tỉnh rồi. Đại phu còn nói,2chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn thôi." Đổng Mai nói đến đây thì không khỏi có chút chột dạ.
"Cô nương, không cần đâu! Để ta quay về báo cho thiếu gia nhà ta là được rồi. Cô nương vẫn nên ở lại chăm sóc đại nương đi." Tiểu Lý từ chối nói.
"Cái gì, sao lại không cần. Ta đã dặn dò đại phu thay ta chăm sóc mẹ ta rồi. Sau khi cảm ơn thiếu gia nhà ngươi xong, ta sẽ quay lại đưa8mẹ ta về nhà." Đổng Mai vừa nói vừa đi ra ngoài.
Tiểu Lý không ngăn được bước chân của nàng ta. Tuy cảm thấy Đổng Mai làm như vậy có chút khách sáo quá mức, nhưng Tiểu Lý không còn cách khác đành phải đi theo.
Lúc Đổng Mai trở lại Lưu Hương Lầu liền trông thấy Lưu Hoành đang dọn dẹp bàn ghế, vội tiến tới nói: "Công tử, sao công tử lại tự mình dọn dẹp như vậy. Những việc này để cho bọn hạ6nhân làm là được rồi."
"Cô nương, cô về rồi à? Đại nương thế nào rồi?" Lưu Hoành thấy Đổng Mai trở lại, bèn hỏi.
"Đa tạ công tử quan tâm, mẹ ta đã không sao rồi. Ta đến để cảm tạ công tử đây."
"Cô nương khách sáo quá! Chỉ là việc nhỏ thôi mà! Huống chi là do Tiểu Lý dẫn hai người tới y quán, nếu hai người muốn cảm ơn, vậy cảm ơn Tiểu Lý là được rồi." Lưu Hoành không quan tâm nói.
"Như vậy3sao được chứ. Tiểu Lý ca chỉ là một hạ nhân, vì mệnh lệnh của công tử mới dẫn chúng ta đến y quán, cho nên, chúng ta phải cảm ơn công tử mới đúng." Đổng Mai nói.
"Tiểu Lý là tiểu nhị trong quán của ta, cũng không phải là hạ nhân gì, công việc của hắn là xử lý những việc xảy ra trong quán, mà nãy may mà có hắn nhiệt tình giúp một tay đấy." Lưu Hoành cảm thấy hắn cần phải phân5tích một chút cho Đổng Mai hiểu.
Tiểu Lý ở phía sau nghe thấy thiếu gia nhà hắn nói như vậy, không khỏi cảm động! Đồng thời, ấn tượng của hắn với Đổng Mai không tốt lắm. Cô nương này tuy trông xinh đẹp, nhưng lại quá khinh thường người khác.
Đổng Mai lúc này mới ý thức được rằng mình nói sai, nhưng trong lòng nàng ta lại không phục, tiểu nhị cũng là hạ nhân, cũng phải nghe lời ông chủ, nhưng dù sao nàng ta vẫn vội vàng nói: "Ngại quá! Ta không biết. Tiểu Lý ca, chuyện vừa nãy cảm ơn ngươi!"
Tiểu Lý thấy Đổng Mai nói cảm ơn với hắn nhưng ánh mắt lại nhìn thiếu gia thì biết nàng ta cũng chẳng thật lòng gì, nhưng hắn cũng chẳng để ý, cười nói: "Không có gì, vậy thiếu gia ta đi trước đây."
"Được rồi, qua dọn bàn bên kia đi. Bên này để ta." Lưu Hoành nói.
"Công tử, để ta làm cho. Những việc tay chân này, để ta làm là được rồi." Đổng Mai thấy Lưu Hoành muốn tự dọn dẹp bàn ghế, thì vội vàng tranh việc để thể hiện.
"Cô nương không cần đâu, cô mau về chăm sóc đại nương đi! Những việc này không là gì cả." Lưu Hoành vội từ chối.
"Hoành ca, con tới tính những khoản nợ này đi." Lưu chưởng quỹ cầm một xấp sổ sách từ trên lầu đi xuống, nói với Lưu Hoành.
"Cô nương, cô xem, quán chúng ta hiện tại rất bận, ta không tiện nói chuyện với cô nữa, cô mau về chăm sóc đại nương đi! Đợi lâu đại nương lại lo lắng." Lưu Hoành xin lỗi nói.
Đổng Mai nghĩ thầm, ta về trễ một chút nương ta mới không phải lo lắng, về sớm mới phải lo lắng đấy. Nhưng nàng ta không tìm được lý do để ở lại, không còn cách nào khác bèn nói: "Vậy được rồi! Hẹn gặp lại."
Lưu Hoành cũng không để ý lời nói của nàng ta, nhưng ngay cả khi Lưu Hoành để ý thì cũng sẽ cho đó là một câu khách sáo, thế là hắn đáp: " Được rồi, cô nương đi cẩn thận."
Mẹ con Đổng Hoàng thị về đến nhà, Đổng Mai có phần chán nản nói: "Mẹ, Lưu thiếu gia chả thèm chú ý tới con. Việc này còn có hy vọng không?"
"Sợ cái gì, hắn không chú ý tới con chứng tỏ nhân phẩm của hắn tốt, sẽ không vì mỹ nữ mà siêu lòng. Ngày mai ta và con lại lên đưa ít đồ cảm ơn hắn, để hắn thấy rõ tâm ý của con, như thế mới khiến hắn chú ý tới con, mới thích con được." Những lời này của Đổng Hoàng thị là muốn khích lệ Đổng Mai, nhưng trong lòng bà cũng hơi sợ.
"Vẫn là mẫu thân thông minh! Vậy ngày mai chúng ta đưa lễ vật gì cho hắn mới tốt đây?" Đổng Mai nghe Đổng Hoàng thị nói vậy, không khỏi vui mừng.
"Trước đây không phải con thêu rất nhiều khăn tay à. Con chọn một cái đưa cho hắn là được. Ta sẽ lấy một rổ trứng gà trong nhà, mặt khác mua thêm hai hộp điểm tâm. Ngày mai chúng ta mang những thứ này đến Lưu Hương Lầu." Tuy rằng hiện tại Đổng Hoàng thị đã nhận ra chuyện này còn khó hơn so với tưởng tượng của bà, nhưng chuyện đã đến nước này, bảo bà từ bỏ thì bà không cam lòng.
Sau đó bà thì thầm gì đó với Đổng Mai, tin rằng chuyện ngày mai sẽ có thêm mấy phần thành công.
Tục ngữ có câu"nữ truy nam cách tầng sa", bà không tin nếu một cô nương chủ động dâng mình, Lưu gia thiếu gia đó có thể không động lòng.
"Vũ ca nương, ngày hôm nay lại đi chợ sao? Hôm qua mới vừa đi rồi mà?" Trần thúc thấy mẹ con Đổng Hoàng thị lại ngồi xe bò đi trên trấn, cảm thấy kinh ngạc không thôi.
"Có một số thứ hôm qua ta mua chưa đủ, hôm nay phải đi mua thêm." Đổng Hoàng thị mặt không đỏ, tim không đập mạnh nói dối.
Đến thị trấn, Đổng Hoàng thị vốn định mua mấy cái bánh ngọt làm quà, nhưng lúc đến thì bánh đã bán hết rồi. Thế là, bà đành phải mua bánh ngọt khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!