"Các người không có chứng cứ gì sao lại nói họ mua quả hồng chát nhà Thụ ca nhi, mà cho dù họ có mua thật thì liên quan gì đến mấy người? Tản đi, tản đi, mọi người về nhà ăn cơm hết đi." Thôn trưởng tức giận quát.
"Thôn trưởng, ông đừng nói vậy chứ. Ông xem, lúc mấy đứa nhóc nhà Thụ ca nhi lo hậu sự cho mẫu thân nó, mọi người trong thôn đều góp tiền góp sức. Giờ nhà nó có cách kiếm tiền, không thể làm ong tay áo như thế được, rõ ràng có cách bán quả chát đi kiếm tiền, lại trơ mắt nhìn hoa quả trên núi rụng đầy đất.
Mọi người nói xem có đúng không?"
Vốn nghe thôn trưởng lên tiếng, thôn dân đang chuẩn bị tản đi lại bị Phan thẩm kích động.
"Mẹ Lâm Tử nói cũng đúng. Không phải lúc ấy Thụ ca nhi luôn miệng muốn báo ơn chúng ta sao, giờ nó có cách kiếm tiền từ thứ quả xanh ấy, lý nào lại định giấu đi chứ. Thôn trưởng, ông nhất định phải bắt Thụ ca nhi giải thích cho chúng tôi. Nếu nó không định nói phương pháp kiếm tiền từ quả hồng chát cho chúng tôi, vậy bắt nó nôn tiền ra trả lại số tiền lúc đó cho chúng tôi.
Sau này chúng tôi sẽ không quan tâm đến cái lũ vong ơn bội nghĩa đó nữa." Hồ nhị thúc cũng to mồm quát.
"Thôn trưởng, Hồ nhị thúc nói phải đấy, Thụ ca nhi cũng không thể bo bo kiếm tiền cho nhà mình, trơ mắt nhìn quả chát nhà người khác rụng đầy trên núi được." Lại có người lên tiếng.
"Đúng đó, thôn trưởng, ông gọi Thụ ca nhi tới hỏi một câu xem, xem nó nói thế nào." Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán.
Thôn trưởng thấy mọi người nôn nóng, đành kêu đứa cháu nhỏ chạy sang gọi đám Tử Thụ tới. Nhiều năm sau này, có lẽ ông sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay, nhưng hôm nay, dưới tình huống này, ông không còn lựa chọn nào khác.
Cả nhà Tử La đang ăn cơm trưa. Hôm nay Tử Vi nấu cơm trắng bóng, canh xương heo thơm ngào ngạt, còn có rau dại hầm thịt.
Cháu trai thôn trưởng Trần Thiếu Thanh cùng tuổi với Tử Vi, năm nay cũng mười hai tuổi, hiện cậu đang đi học ở trường tư thục trong thôn, là môn sinh đắc ý của phu tử, cùng trường với Tử Thụ.
Mặc dù cậu chả có ấn tượng mấy với sư đệ bỏ học từ hai năm trước này, chỉ nhớ năm đó phu tử rất quan tâm đến Tử Thụ. Thật ra, cậu cũng chẳng quan tâm đến những chuyện thế này, trong lòng cậu chỉ có sách vở mà thôi, nhưng cậu cũng biết gần đây nhà Tử Thụ có việc gì.
Lúc tới trước cửa sân nhà Tử La, đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ, còn ngửi được mùi đồ ăn thơm nức khiến người ta có cảm giác hạnh phúc khôn nguôi, cậu thoáng thất thần.
Sau khi gõ cửa sân, người mở cửa là một cô bé chừng sáu bảy tuổi, trông cực kỳ lanh lợi. Cô bé tò mò đánh giá cậu rồi hỏi: "Xin hỏi anh tìm ai ạ?" Cho đến mãi sau này, cậu vẫn nhớ rõ ánh mắt sáng ngời của cô bé.
"A La, ai tới đó?" Tử Thụ gọi lớn từ trong nhà, sau đó cũng theo ra.
Tử Thụ nhận ra Trần Thiếu Thanh nên chào hỏi: "Sư huynh Thiếu Thanh tới đó à, huynh ăn cơm chưa? Nếu chưa thì vào ăn cùng đi."
"Cảm ơn! Ta ăn rồi, ông nội ta tìm cậu có việc, cậu mau tới nhà ta đi."
"Huynh có thể nói sơ cho đệ biết là có việc gì không?" Tử Thụ ngạc nhiên không hiểu vì sao thôn trưởng gia gia lại gọi cậu tới nhà vào cái giờ cơm trưa này.
"Đại khái là về việc quả hồng chát." Trần Thiếu Thanh nhắc nhở cậu.
Tử Thụ trầm ngâm một hồi rồi nói: "Để đệ dặn đệ đệ muội muội một tiếng đã."
"Được, vậy ta đi trước."
Trần Thiếu Thanh đi rồi, Tử La với Tử Thụ quay lại trong phòng. Tử Vi hỏi: "Vừa rồi ai tới vậy? A La muội mau ăn nốt cơm đi." Tử Vi hỏi Tử Thụ xong, thấy A La chỉ mới ăn được có xíu cơm thì kêu nàng ăn nhiều lên một chút.
"Đại tỷ, muội no lắm rồi ấy, ăn nữa vỡ bụng mất. Vừa rồi, thôn trường gia gia cho người kêu đại ca qua nhà ông ấy." Tử La nhận thấy từ khi trong nhà dư dả cơm gạo, Tử Thụ và Tử Vi luôn bảo nàng với Tiểu Lục ăn thật nhiều. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sợ bản thân sẽ mập ú nu, vì thế đành dời sự chú ý của đại tỷ.
Quả nhiên, Tử Vi nghe được thôn trưởng gia gia tìm Tử Thụ, sự chú ý cũng bị dời đi: "Đại đệ, thôn trưởng gia gia tìm đệ làm gì?"
Tử Thụ đáp: "Sư huynh Thiếu Thanh nói hình như liên quan đến việc hoa quả chát."
"Có khi nào mọi người biết chuyện chúng ta bán hồng rồi không?" Tử Hiên hỏi.
"Chắc là vậy, huynh cảm thấy lúc nãy sư huynh Thiếu Thanh có ý nhắc nhở chúng ta. Có khi đã xảy ra chuyện rồi." Tử Thụ nói.
Tử Hiên vội kêu: "Vậy để đệ đi cùng đại ca."
"Muội cũng phải đi." Tử La lo lắng.
"Được! Đi hết. Có gì chúng ta cùng nhau đối mặt." Tử Vi ra quyết định. Trải qua nhiều việc như vậy, mọi người đều hiểu anh chị em trong nhà phải đoàn kết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!