Chương 20: (Vô Đề)

Sư Tôn triệu tập một cuộc hội nghị toàn tông môn, từ Đại Trưởng Lão đến người hầu đều phải tham dự.

Chỉ trong vài ngày, tóc sư tôn đã bạc thêm một chút.

Sư Tôn cả đời tự do tự tại, ngao du khắp nơi, không quan tâm đến chuyện nam nữ nên không có con cháu.

Người nói ta là đệ tử duy nhất của người.

Trước đây, khi sư tôn nhận ta về tông môn, lúc ta còn nhỏ, người đã chỉ dạy ta từng chút từng chút một.

Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm, là sư đồ, cũng là mẫu tử.

Sau khi mọi người đến đông đủ, Sư Tôn lấy tấm bùa hộ mệnh mà Tông Như đã âm thầm chôn trong mộ ra.

Trong mộ không có nhiều đồ vật, chỉ có bộ quần áo ta mặc trước khi c.h.ế. t và tấm bùa hộ mệnh do sư tôn tặng ta, còn có con thỏ rơm do Tông Như bện.

Mà ta không hề biết rằng, trên lá bùa này có pháp lực của sư tôn để lại để bảo vệ ta vào thời điểm quan trọng.

Thế nhưng người không bao giờ ngờ được rằng, có một ngày, có người rút hồn phách của ta ra mà không làm tổn thương thân thể ta mảy may.

Vì vậy, lá bùa hộ mệnh vẫn còn nguyên vẹn cho đến tận khi ta qua đời.

Chính vì vậy mà Sư tôn có thể dùng thuật pháp để tái hiện lại khung cảnh ngày đó trước mặt tất cả mọi người.

Mọi người trong tông môn ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nụ cười âm độc của Dận Nguyên xuất hiện trên không.

"Ngươi có biết tại sao ngươi luôn nổi tiếng là một phế vật không? Bởi vì từ lâu phụ thân ta đã hạ một bí thuật trên người ngươi, che đậy Tiên Thiên Thánh Thể của ngươi."

"Đám ngu xuẩn đó, ta nói gì bọn chúng đều tin sái cổ. Ta nói ngươi g.i.ế. c ta, bọn chúng ngay lập tức tranh nhau trả thù cho ta."

"Sư tỷ yên tâm đi, các sư huynh đệ mà ngươi liều mạng cứu giúp đều yêu thương ta, chỉ hận không thể đối tốt với ta hơn."

...

Toàn tông môn nhìn cảnh tượng trên hư không.

Bọn họ quát lên với đôi cha con đã rút linh hồn của ta và chiếm thân xác ta:

"Súc sinh!"

"Chúng ta đều bị hai cha con ch. ó má này lừa gạt! Đáng thương cho đại sư tỷ, bị vùi dập nhiều năm như vậy, cuối cùng còn bị bọn

xấu xa này g.i.ế. c chết…"

Cả tông môn bàng hoàng, đồng loạt lên án.

Ta đứng trong đám đông, ánh mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, rơi vào vài người nào đó.

Tiểu sư đệ Dận Hành không thể tin nhìn cảnh tượng mờ mịt trong hư không, liên tục lùi lại phía sau: "Sao có thể…"

"Đại sư tỷ…"

Mắt hắn đỏ hoe, hoảng hốt cố gắng tìm ta trong đám đông. Hắn nhìn quanh một vòng rồi chợt khựng lại.

Hình như tiểu sư đệ đã quên mất.

Đại sư tỷ của hắn đã chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!