Chương 9: (Vô Đề)

Nếu nói cuộc đời ai chưa từng có khoảnh khắc xấu hổ, tuyệt đối không có khả năng, nhưng Đồng Thu cảm thấy, tất cả các lần xấu hổ trong cuộc đời hơn ba mươi năm của anh cộng lại cũng không kích thích bằng lần này.

Anh ở trong lòng chồng cũ từ trước đến nay là một con người đoan trang ổn trọng thành thục nội liễm nhã nhặn thanh lịch, hiện tại lại bị phát hiện xem phim GV đàn ông Âu Mỹ, hơn nữa còn là thể loại mặc đồng phục…

Đây rõ ràng là đang ám chỉ cái gì….

Đồng Thu phảng phất nghe thấy được âm thanh vỡ vụn trong lòng Hoắc Tri Hành.

"Cái đó…" Đồng Thu nói, "Là bạn em nhờ em mua giúp."

Hoắc Tri Hành cũng lười vạch trần anh, cười cười, bỏ đĩa CD xuống, "Vậy có thể nói với bạn của em khi nào xem xong thì cho anh mượn xem thử có được không?"

"Hả…?"

"Quan sát học tập một chút." Hoắc Tri Hành nói vô cùng tự nhiên, "Sống đến già, học đến lão mà."*

* Tương tự như câu "Học, học nữa, học mãi"

Đồng Thu cười một phút đồng hồ, từ trong kẽ răng cố nặn ra một chữ: "Ừ!"

Hoắc Tri Hành hiểu được bắt bí đúng mực, không thể trêu chọc Đồng Thu quá mức, quyết định hôm nay tha cho anh một lần. Nhưng mà vừa nghiêng đầu, lại nhìn thấy Đồng Thu treo ở bên cửa sổ quần lót…. chữ T.

Đồng Thu theo tầm mắt của hắn nhìn sang, đầu lại càng đau.

"Em dạo này rất bận, anh thấy được." Hoắc Tri Hành nhìn anh cười, "Cái gì cũng không có thu dọn…"

Lời này có ý gì? Đồng Thu đau cả đầu. Hoắc Tri Hành đã quyết định tha anh lần này, cũng sẽ không níu lấy quần chữ T mà hỏi thêm, dù sao, sau này cơ hội còn nhiều. 

Hắn đưa mắt quét một vòng căn nhà nhỏ của Đồng Thu, đại đa số mấy cái thùng hắn giúp anh đóng hôm dọn nhà vẫn còn nguyên xi, chỉ có hai cái đã mở, chắc là để lấy đồ cần dùng, đồ không dùng tới vẫn nằm im không nhúc nhích.

Đồng Thu cảm thấy anh đau đầu đau đến tụt cả IQ, trong nhà lộn xộn như vậy mà còn có thể dẫn người ta lên.

Mặc dù từ trước tới giờ anh cũng không phải là người chịu khó, nhưng mà trong một năm cùng Hoắc Tri Hành kết hôn anh giả bộ cũng ra hình ra dáng lắm, lại bởi vì vậy mà…. bại lộ.

"Em vẫn chưa có ăn cái gì hết, anh đi nấu cho em chút đồ ăn." Hoắc Tri Hành đứng lên, "Khó chịu thì nằm nghỉ đi, khi nào xong anh gọi em."

Hắn nói xong liền đi tới trước tủ lạnh, Đồng Thu muốn gọi hắn lại, nhưng mà chậm rồi.

Hoắc Tri Hành đứng trước tủ lạnh, bất đắc dĩ bật cười, bởi vì cái tủ lạnh này hoàn toàn mới, thậm chí còn chưa có cắm điện.

Hắn cuối cùng cũng hiểu, Đồng Thu so với hắn còn cẩu tả hơn, hắn lập tức nhận ra, một năm qua đúng là cực khổ cho bảo bối này rồi.

"Không sao đâu, không cần phải lo cho em." Đồng Thu nói, "Anh đói bụng rồi đúng không, hay là mình gọi thức ăn ngoài đi?"

Hoắc Tri Hành dở khóc dở cười, hắn đột nhiên cảm thấy cuộc sống hôn nhân trước kia của hai người đúng là vô ích. Không biết phải nói là do Đồng Thu kỹ thuật diễn xuất quá tốt hay bởi vì hắn không thật sự để tâm, nhất thời cảm thấy áy náy.

Hắn đi qua, vuốt ve mái tóc mềm mại của Đồng Thu: "Em đi nghỉ đi, anh xuống lầu một chuyến."

"Gọi cơm ngoài là được mà."

"Không sao, anh xuống lầu đi dạo." Hoắc Tri Hành đi giày, tiện tay cầm lấy chìa khóa trên tủ giày, "Anh mượn một chút nhé?"

Đồng Thu gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: "Để em đi chung với anh."

"Em đừng có lăn lộn, đã khó chịu rồi. Ở nhà chờ anh."

Hoắc Tri Hành đi rồi, Đồng Thu cầm ly nước đứng ở ban công vừa uống thuốc vừa nhìn hắn rời khỏi tiểu khu. Cảm giác này rất vi diệu, rõ ràng là không có tí tình cảm nào với chồng cũ, nhưng vì sao lại thấy có chút động tâm?

Đồng Thu nghĩ có lẽ là vì bị bệnh, trái tim đặc biệt yếu đuối, chỉ một ân huệ nhỏ cũng dễ dàng cảm động, anh tự nói với bản thân: Thầy giáo à, làm ơn tỉnh lại đi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!