Đồng Thu còn đang suy nghĩ về chuyện mua áo khoác, Hoắc Tri Hành đã đi tính tiền. Đồng Thu nhanh chóng chạy tới, nắm cổ tay hắn: "Để em."
Hoắc Tri Hành cũng không giành với anh, hơn mười đồng bạc, không phải cái gì to tát.
Ai ngờ, Đồng Thu sờ mó điện thoại nửa ngày, phát hiện hết pin rồi, Hoắc Tri Hành bảo anh: "Vẫn là để anh đi, lần sau em mời."
"Em có tiền mặt." Đồng Thu tám trăm năm không tốn một đồng tiền mặt móc ví ra, vừa mở ra liền thấy bên trong vẫn còn để ảnh chụp anh với Hoắc Tri Hành mặc cảnh phục.
Cái ảnh này được chụp vào hôm Đồng Thu vinh dự nhận được danh hiệu "Người nhà cảnh sát tốt nhất" lúc hai người còn ở chung một chỗ. Thầy giáo Đồng ôn nhu tài trí khí thế hiên ngang đứng bên cạnh cảnh sát Hoắc cười khiến cho người nhìn như được tắm trong gió xuân.
Đồng Thu vẫn cảm thấy tấm hình này nhìn rất buồn cười, thời đại nào rồi còn dùng cờ thưởng?
Anh đột nhiên nhớ tới, cái cờ thưởng này về sau vẫn luôn cất ở trong nhà. Lúc anh đi đã quên mang theo, theo lý mà nói, đây cũng là đồ của anh.
Đồng Thu đã quên mất tấm ảnh này từ lâu, lúc trước nhận được ảnh cảm thấy kích thước vừa vặn đặt trong ví tiền, tiện tay để vào. Sau đó rất ít khi dùng tiền mặt, ví tiền cũng không mở ra, lúc này trả tiền mới nhìn thấy, thật là lúng túng.
Giống như là anh dư tình chưa dứt vậy.
Hoắc Tri Hành đứng ở phía sau nghiêng đầu nhìn tấm ảnh nở nụ cười nói: "Bây giờ nhìn lại, vẫn cảm thấy cái ảnh này có hơi ngốc."
Đồng Thu cười nói: "Rất đẹp, anh đẹp trai."
Chủ yếu là do quần áo mặc trên người khiến cho Đồng Thu không có cách nào nói không đẹp trai được.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, cũng không có nhắc lại chuyện tấm hình.
Đi lấy phim chụp, quay lại gặp bác sĩ, bác sĩ nhìn nhìn, cuối cùng kết luận là không có việc gì lớn, chỉ là tinh thần bị áp lực quá lớn dẫn đến đau nửa đầu, kê một đống thuốc, Đồng Thu nhìn thấy đầu càng đau.
Lúc hai người từ bệnh viện đi ra thì trời đã tối, Đồng Thu vẫn còn khó chịu, Hoắc Tri Hành cũng không tính dắt anh đi ăn cơm ngoài, mà là để cho anh xách túi thuốc to đùng chuẩn bị đưa anh về nhà.
"Em…"
"Đồng Thu!"
Đồng Thu đang định mời Hoắc Tri Hành đi ăn cái gì đấy để cảm ơn, người ta cùng anh lăn lộn cả một buổi trưa, anh dù sao cũng biết phải báo đáp. Kết quả lời còn chưa kịp nói, một âm thanh như ma quỷ đã vang lên.
Hoắc Tri Hành nhìn vẻ mặt giống như gặp phải ác quỷ đòi mạng của Đồng Thu. Hắn nhìn sang hướng phát ra tiếng nói, thấy ở ven đường mới từ trên xe đi xuống lại là cái tên "dâm tặc háo sắc văn nhã bại hoại" gặp ở quán bar hôm nọ.
Hắn lại liếc sang nhìn Đồng Thu, anh đang trợn trắng mắt!
"Tôi vừa nãy đến trường học tìm anh, bảo vệ ở cổng nói anh ra ngoài rồi." Phương Bách Thành căng thẳng nhìn Đồng Thu, "Anh không có chuyện gì chứ?"
"…. Cậu làm sao lại biết tôi ở chỗ này?" Đồng Thu lui về phía sau, rất sợ đứng gần người anh em này.
"Tôi nhờ bảo vệ gọi điện lên văn phòng anh, hỏi mấy giáo viên khác." Phương Bách Thành tủi thân nói, "Điện thoại di động của anh không gọi được."
"Hết pin rồi."
"Bây giờ anh sao rồi? Còn khó chịu không?" Đồng Thu càng trốn về sau, Phương Bách Thành càng tiến lên trước, "Thật xin lỗi…, tôi tới trễ."
"Không, đừng nói như vậy." Đồng Thu không thể lui được nữa, đâm vào người Hoắc Tri Hành. Hoắc Tri Hành trực tiếp đưa tay ôm lấy eo Đồng Thu, hai người nhìn nhau một cái.
Lúc này Phương Bách Thành mới chú ý tới bên cạnh Đồng Thu còn một người đang đứng, mặc cảnh phục, gương mặt lạnh lùng.
Gã nhớ rõ người đàn ông này, chồng cũ của Đồng Thu.
Sắc mặt Phương Bách Thành thoắt cái liền thay đổi, không còn vẻ nịnh nọt lấy lòng như vừa rồi, há mồm muốn nói cái gì, lại bị Hoắc Tri Hành một câu đẩy cho nghẹn lại.
Hoắc Tri Hành nói: "Em vừa bảo muốn ăn cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!