Chương 62: Phiên Ngoại 7

Đồng Thu xưa nay chính là được người khác khen mà lớn lên, đối với lời tán thưởng của Triệu Hòa Vũ, theo lý mà nói hẳn là phải quen rồi, nhưng lần này, Đồng Thu lại cực kỳ đắc ý.

Được bạn bè của người yêu mình công nhận, đây là chuyện rất có thể diện.

Lúc Hoắc Tri Hành nghe điện thoại xong quay lại nhìn hai người nói chuyện đến là vui vẻ, tò mò hỏi: "Nói cái chuyện gì thế? Không khí hài hòa quá nhỉ."

"Đang nói chuyện hai người dự tính khi nào kết hôn." Triệu Hòa Vũ nói lung ta lung tung: "Em đang nghĩ, hay là em thử tự bẻ cong chính mình, sau đó cạnh tranh với anh một phen."

Hoắc Tri Hành cười khinh bỉ.

"Dù sao thì….. Sư phụ? Anh cười cái gì?" Triệu Hòa Vũ nói, "Không phải vẫn nói con người không có ai thẳng tuyệt đối đấy sao? Biết đâu thầy giáo Đồng có thể thật sự bẻ cong em à nha."

"Tôi không phải cười cái này." Hoắc Tri Hành nhướn mày, đắc ý nói: "Tôi là muốn nói, ánh mắt Đồng Thu cao như vậy, nhìn cậu không vừa mắt."

Triệu Hòa Vũ hít vào một hơi, đưa tay che ngực, một bộ dáng bại trận ngã xuống ghế: "Sư phụ….. Anh không thể nói em như vậy!"

"Không tin à? Vậy cậu tự hỏi Đồng Thu đi." Hoắc Tri Hành nhìn về phía Đồng Thu: "Thằng nhóc này, em muốn ư?"

Đồng Thu vốn đang thích thú ngẩng cao đầu xem náo nhiệt, không ngờ tới lại bị kéo vào "Trung tâm" trận náo nhiệt này.

Anh vui vẻ nhìn về phía Hoắc Tri Hành, nghĩ nghĩ rồi nói: "Dù là ai cũng không muốn, em có anh rồi….."

Trả lời như thế này là rất thông minh, có thể chừa lại mặt mũi cho Triệu Hòa Vũ, cũng thỏa mãn Hoắc Tri Hành.

Triệu Hòa Vũ nhún nhún vai: "Không cần ăn cơm em cũng no rồi, mấy người nói yêu đương các anh đúng là bất kỳ lúc nào bất kỳ nơi đâu cũng có thể phát thức ăn cho chó!"

"Vậy thì cậu đừng có ăn!" Hoắc Tri Hành cùng Đồng Thu gọi đồ ăn: "Chúng ta nhìn xem, em muốn ăn gì?"

Triệu Hòa Vũ ngồi phía đối diện, ngẩng cằm nhìn hai người Hoắc Tri Hành, hâm mộ đến chảy cả nước miếng.

Cơm nước xong xuôi, Triệu Hòa Vũ vô cùng biết điều không tiếp tục lẽo đẽo đi theo bọn họ nữa, hai người kia lên lầu trên xem phim, y thì tìm một cái cớ đi trước.

Nhìn Triệu Hòa Vũ rời đi, Hoắc Tri Hành cười nói với Đồng Thu: "Thằng nhóc này quá ầm ĩ, không có làm phiền em chứ?"

"Không có, cậu ấy rất thú vị!" Đồng Thu cũng cười, "Nếu nói ầm ĩ, cậu ấy sao mà qua nổi lớp em, cái đám……" Đồng Thu vô thức muốn nói nhãi ranh, nhưng đột nhiên nhớ tới mình ở trước mặt Hoắc Tri Hành chính là giáo viên nhân dân ưu tú, giáo viên nhân dân ưu tú không thể nói học sinh như vậy.

Anh cấp tốc đổi lời: "Học sinh nam, học sinh nam trong lớp của em, một đứa so với một đứa càng nghịch ngợm hơn."

Hoắc Tri Hành hiếm khi cùng thiếu niên mười mấy tuổi tiếp xúc, nếu có cũng chính là mấy thằng nhóc phạm tội bị bọn hắn bắt về đồn dạy dỗ.

"Anh rất hiếu kỳ." Hoắc Tri Hành nói, "Nhìn em ôn nhu dịu dàng như vậy, cùng đám trẻ con ầm ĩ kia ở chung, chịu nổi sao?"

Đồng Thu trong lòng tự nhủ: Đó là anh chưa từng thấy qua bộ dáng em với tụi nó xưng huynh gọi đệ!

Chưa từng thấy rất tốt, Đồng Thu căn bản cũng không muốn để cho Hoắc Tri Hành nhìn thấy cảnh đó. Anh sợ cảnh sát Hoắc vỡ mộng.

"Cũng có những lúc chịu không nổi." Đồng Thu cùng hắn đi vào rạp chiếu phim, "Nhưng mà đa số thời gian bọn chúng cũng rất nghe lời.

Có đôi khi, nhắc tào tháo tào tháo liền đến.

Ví dụ như, Đồng Thu đang nói chuyện học sinh của mình với Hoắc Tri Hành, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Phùng Khải Văn.

Phùng Khải Văn chính là lớp trưởng lớp Đồng Thu, thành tích tốt, đầu óc thông minh, nhưng cũng là đứa ầm ĩ nhất lớp.

Đồng Thu theo bản năng muốn trốn, kết quả lại nghe thấy Phùng Khải Văn gọi anh: "Đồng ca!"

Hoắc Tri Hành nghe thấy nhìn sang, liền thấy một cậu trai rất cao, cười hở hai hàm răng trắng chạy tới. Lúc nhìn thấy hắn còn sửng sốt.

"Đây là?" Phùng Khải Văn nhìn Đồng Thu, lại nhìn sang Hoắc Tri Hành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!