Chương 47: (Vô Đề)

Thầy giáo Đồng tăng ca, người nhà mang theo trái cây tới, không chỉ mang theo phần của anh, còn mang cho tất cả giáo viên tăng ca mỗi người một ít.

Thầy giáo Tiết, người lúc trước cứ dùng chuyện hai người đàn ông kết hôn để xỉa xói Đồng Thu, hiện tại cũng không có mặt mũi mà nhận trái cây của người ta. Bởi vì Hoắc Tri Hành đến đây, đám giáo viên bình thường quan hệ tốt với Đồng Thu tụ lại một chỗ cùng nhau nói chuyện đùa giỡn, thầy giáo Tiết cảm thấy ông ta cùng bầu không khí này không thích hợp, dọn dẹp vài món đồ chạy lấy người. 

Đồng Thu cũng không thèm để ý, anh còn ước gì ông ta đừng nói chuyện với anh, chứ không thì chưa được hai câu đã khiến anh bực muốn chết.

Mọi người ăn trái cây xong rồi, chuyện cũng đã nói hết, lại phải tiếp tục làm việc.

Hoắc Tri Hành kê cái ghế ngồi bên cạnh Đồng Thu, trong tay cầm quyển sách, nhưng căn bản đọc không vào.

Đồng Thu bận rộn, hắn không muốn làm phiền đối phương, đành nhìn ra ngoài cửa sổ phát ngốc.

Đôi khi hắn cũng sẽ nghĩ, nếu như hắn và Đồng Thu gặp nhau sớm một chút thì sẽ như thế nào, nếu như hai người lúc đi học liền quen biết, ở sau lưng ba mẹ thầy cô lén lút yêu sớm, chắc là rất thú vị.

Hắn tưởng tượng ra cảnh hai người mười mấy tuổi, trốn trong góc khuất không người chú ý của trường học lén lút nắm tay, vô cùng đáng yêu.

Trước kia Hoắc Tri Hành rất hiếm khi đến văn phòng tìm Đồng Thu, cảm thấy như vậy không tốt, nhưng bây giờ ngồi ở chỗ này, trong lòng lại đặc biệt thoải mái.

Để cấp tốc có kết quả vào thứ hai, mọi người tăng ca đến gần 12 giờ.

Một cô giáo có chồng đến đón, tổ trưởng nhìn đồng hồ, bảo mọi người về nhà thôi, bài thi chưa chấm xong thì để sáng thứ hai chấm tiếp, buổi chiều trước khi tan học có thể ra điểm là được.

Đồng Thu và Hoắc Tri Hành là hai người cuối cùng rời khỏi văn phòng, đơn giản dọn dẹp văn phòng một chút, đóng cửa kỹ càng, lúc đi ở hành lang, tiếng bước chân vang vọng đặc biệt rõ ràng.

Đường từ văn phòng xuống dưới lầu sẽ đi ngang qua lớp của Đồng Thu, Đồng Thu bùi ngùi nói: "Còn có nửa tháng, tâm tình đúng là rất phức tạp."

Đây không phải lần đầu tiên Đồng Thu chủ nhiệm lớp 12, nhưng lần này, tình cảm có chút đặc thù.

Lúc tiếp nhận lớp này, Đồng Thu ba mươi tuổi, vào cái tuổi này, đối với anh mà nói, rất nhiều chuyện có ý nghĩa khác biệt, so với trước kia cũng càng thành thục hơn.

Đám trẻ này, so với những lớp trước anh phải cứng rắn hơn, thích ầm ĩ ồn ào, thích cùng anh đùa giỡn, nhưng so với những học sinh trước kia, tình cảm với anh cũng càng thân thiết hơn.

Anh kết hôn, Phùng Khải Văn dẫn theo cả lớp chúc phúc cho anh.

Trong học tập cũng như trong cuộc sống, mặc kệ là gặp phải chuyện gì, lúc bọn chúng không muốn nói với ba mẹ đều sẽ đến tìm Đồng Thu.

Ngoại trừ những chuyện này, còn có Tiếu Khả Nhiên.

Trong ba năm qua đã có vô số những chuyện to chuyện nhỏ, cũng sắp sửa phải đến lúc kết thúc, Đồng Thu đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm.

Hoắc Tri Hành nắm chặt tay anh, chậm rãi cùng anh đi qua cửa lớp.

"Giáo viên chính là cùng bọn nhỏ đi qua một đoạn đường ngắn trong cuộc đời chúng. Đoạn đường ngắn này, đối với bọn chúng mà nói, đến cuối cùng có thể sẽ chỉ còn là hạt vừng hạt đậu trong ký ức mà thôi. Nhưng không phải em đã từng nói với anh rồi sao, chỉ cần trong suốt quá trình này em có thể làm tốt vai trò người dẫn đường của mình, nhờ vào tác động của em mà chúng có thể đi đến những nơi tốt hơn, thì chính là đáng giá."

Hoắc Tri Hành an ủi anh, "Người đến người đi, bọn nhỏ trưởng thành cũng phải tự mình bay đi, nhưng có một người tuyệt đối sẽ không bay đi đâu hết, chỉ muốn ở bên cạnh em mãi thôi."

Đồng Thu bật cười, nhìn hắn nói: "Ai thế? Sao em lại không nhìn thấy?"

Hoắc Tri Hành tiến đến trước mặt anh: "Bây giờ đã nhìn thấy chưa?"

Hai người mỉm cười nhìn đối phương, ai cũng không nói gì, đèn hành lang đã tắt, trong bóng đêm Đồng Thu nhẹ nhàng hôn lên môi Hoắc Tri Hành.

Nhìn thấy.

Đồng Thu nghĩ.

Vẫn luôn nhìn thấy.

****

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!