Sắp sửa bước vào giai đoạn nước rút cuối cùng, so với việc ôn tập, trường học bắt đầu tập trung vào việc cân bằng tâm lý của học sinh hơn. Đặc biệt là trước đó đã xảy ra sự tình của Tiếu Khả Nhiên, lãnh đạo trường học lại càng chú trọng đến trạng thái tâm lý của học sinh lớp 12.
Lễ động viên 100 ngày đếm ngược đã trôi qua gần 2 tháng rưỡi, trước khi kỳ thi Đại học bắt đầu, nhà trường lại tổ chức thêm một lần nữa.
* Lễ động viên 100 ngày đếm ngược thường được tổ chức vào ngày 26-2
Hiệu trưởng luôn luôn là người nói nhiều nhất, vĩnh viễn cũng đừng bao giờ tin tưởng lời ông ấy nói: "Tôi chỉ nói ba điều". Ba điều này, ông ấy có thể nói một tiếng rưỡi.
Đồng Thu sốt ruột, bất an, anh đột nhiên phát hiện, đôi khi tố chất tâm lý của anh cũng không được tốt lắm, nhất là khi đối mặt với những vấn đề anh không hiểu rõ, hoặc chưa bao giờ tiếp xúc.
Nhưng anh cũng biết rõ, càng là những lúc như thế này, anh lại càng phải giữ tỉnh táo. Anh thế nhưng cũng là "Người nhà cảnh sát tốt nhất" đấy, cho dù không giúp được gì, chí ít cũng không thể gây thêm phiền phức.
Anh đứng ở cửa lớp, sờ sờ bình xịt hơi cay phòng sắc lang trong túi, anh không chắc chắn khi chuyện không may thật sự xảy ra thứ này có giúp được gì hay không, nhưng mà mang theo nó đúng là an tâm hơn một chút.
Nghe lời Hoắc Tri Hành, tóm lại không có sai.
Thật vất vả đợi đến 9 giờ rưỡi. Hiệu trưởng còn chưa nói xong, học sinh đã bắt đầu nhốn nháo.
Đồng Thu đóng cửa phòng học lại, nhắc nhở bọn nhóc: "Yên lặng yên lặng, hiệu trưởng còn chưa nói hết, các em nổ banh nóc nhà cũng không đi được.
Phòng học lại yên tĩnh trở lại, học sinh nguyên một đám đều nằm rạp trên bàn, nôn nóng chờ tan học.
Cùng nôn nóng giống bọn họ chính là chủ nhiệm lớp Đồng Thu, Hoắc Tri Hành vừa mới nhắn tin cho anh, nói đã đến cổng trường. Bảo vệ ở cổng không cho hắn đi vào, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Đối phương đã đến, Đồng Thu cũng yên lòng.
Hiệu trưởng nói thẳng đến gần mười giờ, cuối cùng tuyên bố tan học.
Đồng Thu đứng ở cửa nhìn mọi người nhốn nháo ào ào chạy ra bên ngoài, giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó gọi điện cho Hoắc Tri Hành: "Em khóa cửa phòng học xong sẽ lập tức ra liền."
Hoắc Tri Hành đứng ở cổng trường, nhìn thấy học sinh vui như tết phóng vọt ra.
"Được, anh đứng ngay chỗ hòm thư ngoài cổng trường đợi em."
Lúc này học sinh đang rất đông, Hoắc Tri Hành nhích sang bên cạnh, an tâm chờ Đồng Thu đi ra.
Đồng Thu khóa cửa phòng học, xoay người đi ra ngoài, đúng lúc gặp được chủ nhiệm lớp bên cạnh.
"A thầy giáo Đồng! May quá!" Thầy giáo kia vừa nhìn thấy anh, bước chân nhanh hơn, tới gần: "Thầy có mang chìa khóa văn phòng không? Tôi để quên chìa khóa trong đó, đang không biết phải làm thế nào."
Đồng Thu vô thức nhìn đồng hồ, nói: "Vậy đi thôi, tôi với thầy đi lấy."
Hai người ngược dòng người đi lên trên lầu, đến văn phòng, thầy giáo kia nhìn một cái liền thấy chùm chìa khóa để quên trên bàn làm việc.
"May là có thầy." Hai người lấy chìa khóa xong cùng nhau đi xuống, "Tôi phát hiện học sinh sắp sửa thi đại học, tôi đây đầu óc cũng căng thẳng theo."
Đồng Thu cười nói: "Tôi dạo này cũng vậy, so với bọn chúng còn khẩn trương hơn."
Hai người tán gẫu, cùng nhau sánh vai đi ra ngoài.
Lúc này học sinh đã về muốn hết, sân thể dục vẫn vậy, toàn bộ sân trường cũng chỉ có mấy cái đèn nhỏ mờ mờ, Đồng Thu trong lòng tự nhủ, cũng may gặp được thầy giáo này, nếy không một mình anh đi đường này, chắc cũng sợ chết khiếp.
Đồng Thu từ nhỏ đến lớn không sợ ma quỷ, cũng hiếm có cái gì khiến anh sợ hãi, nhưng hiện tai anh coi như hiểu rõ, đáng sợ nhất không phải ma quỷ, mà là con người.
Sinh vật này cực kỳ tàn nhẫn, có thể biến thành ác quỷ trong bộ dáng con người.
"Hai ngày trước nghe nói mẹ kế Tiếu Khả Nhiên đã cùng ba cô bé ly hôn." Chủ nhiệm lớp bên cạnh cũng là người rất thích buôn dưa, "Nên bỏ từ lâu mới phải, cái loại người như thế…! Chỉ là tiếc cho Tiếu Khả Nhiên."
Đồng Thu cười khổ một tiếng, vừa muốn nói gì đó, đột nhiên trông thấy cách đó không xa có cái gì đó phát ra ánh sáng lấp lánh làm lóa mắt anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!