Kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5, Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành cứ thế lăn lộn trải qua ở nhà ông nội, mỗi ngày ngủ nướng cho tới trưa, thức dậy thì ăn cơm nói chuyện phiếm hoặc là cùng cụ ông đi dạo xem người khác chơi cờ tướng.
Ông nội Đồng Thu dắt theo hai người ra ngoài tản bộ, gặp được người quen đều thoải mái phóng khoáng giới thiệu, đây là cháu trai, đây là người yêu cháu trai.
Đồng Thu thỉnh thoảng ngẫm lại, cảm thấy anh cực kỳ may mắn, bất kể là bạn bè hay người nhà, thậm chí là Hoắc Tri Hành sau khi ly hôn mới bắt đầu gần gũi thân mật, tất cả mọi người đều rất lương thiện và đáng yêu.
Phải biết rằng, trước khi hôn nhân đồng tính được hợp pháp hóa, có khá nhiều người phản đối, tất nhiên cũng có những người phản đối nhưng không nói ra.
Hợp pháp thì hợp pháp, chấp nhận hay không chấp nhận lại là một vấn đề khác.
Giống như thầy giáo Tiết trong văn phòng của anh vậy, hợp pháp hóa cũng không thể xóa bỏ thành kiến của những người đó.
Đặc biệt là thế hệ trước, bọn họ cũng không thể dễ dàng tiếp thu như vậy.
Nhưng mà ông nội vẫn luôn vui tươi hớn hở, xem hai đứa nhỏ phía sau ông như bảo bối mà giới thiệu cho người khác.
Ông nội mùng 3 làm sinh nhật, mừng đại thọ tám mươi tuổi, tổ chức rất hoành tráng.
Ba của Đồng Thu đặt một sảnh lớn trong khách sạn, khách mời hơn mười bàn, bạn bè thân thích gần gũi đều đến dự.
Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành ngồi ở bàn đầu tiên, nhìn ông nội cười đến hai mắt đều híp lại, Đồng Thu nói: "Chúng ta lúc tám mươi tuổi, cũng làm một bữa như này."
Hoắc Tri Hành đáp lại: "Được, đến lúc đó tổ chức hôn lễ chưa làm luôn."
Đồng Thu cười liếc mắt nhìn hắn: "Anh đúng là màu mè!"
Thật ra, Hoắc Tri Hành nói vậy, Đồng Thu cũng bị cám dỗ.
Lúc trước hai người bọn họ kết hôn không có nghi lễ gì cả, chỉ tập họp bạn bè thân thiết ăn một bữa cơm, lúc đó cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, ít nhiều vẫn thấy tiếc nuối.
Đồng Thu nghĩ, nếu thật sự có một ngày, anh cùng tên họ Hoắc này phục hôn, thế nào cũng phải tổ chức một hôn lễ cho ra trò mới được.
Nghĩ vậy, anh lại liếc nhìn người ngồi bên cạnh.
Sẽ có sao?
Chắc là sẽ có nhỉ?
Mừng thọ ông nội kết thúc, ngày hôm sau ăn xong bữa trưa hai người liền lên tàu trở về nhà.
Lúc đầu đã nói sau khi về tới cùng nhau đi ăn, kết quả còn chưa xuống được tàu, Triệu Hòa Vũ đã gọi điện, bảo Hoắc Tri Hành sau khi tới nơi lập tức đến đơn vị.
"Các anh làm cảnh sát đúng thật là không dễ dàng." Đồng Thu nói.
Hoắc Tri Hành bất đắc dĩ cười cười: "Các em làm người nhà cảnh sát cũng rất không dễ dàng."
Đồng Thu mắt cười vui vẻ liếc hắn một cái: "Ai là người nhà cảnh sát chứ? Em không phải đâu nha!"
"Không phải ư?" Hoắc Tri Hành dán lại gần, "Có phải hay không?"
Tay của hắn đã làm thành một khẩu súng, đầu ngón tay đặt ở bên hông Đồng Thu: "Thầy giáo Đồng nên suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời lại, lỡ như anh lau súng cướp cò…."
"Số lần cảnh sát Hoắc lau súng cướp cò còn ít sao?" Đồng Thu nhìn hắn cười, "Để em tính cho anh ngheA, bao nhiêu lần rồi?"
Hoắc Tri Hành cũng cười, "Họng súng" dần dần trượt xuống nơi tư mật: "Không cần tính, tương lai sẽ càng ngày càng nhiều."
Hai người này, ở trên tàu làm trò ám muội, mắt thấy sắp sửa xuống tàu, Đồng Thu cũng không muốn "Đội lều" đi ra ngoài, đẩy Hoắc Tri Hành ra, đưa nước suối cho đối phương nói: "Đừng làm loạn, uống nước đi, dập lửa."
"Dập không được nữa." Hoắc Tri Hành uống một hớp, nói với Đồng Thu, "Hôm trước không phải đã nói trở về bù đắp cho em sao? Hai ngày tới em nhớ ở nhà chuẩn bị sẵn sàng chờ anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!