Chương 4: (Vô Đề)

Không phải chồng, là chồng cũ.

Đồng Thu sửa lại phát biểu của Sở Dao.

Anh luôn đặc biệt thích nhìn Hoắc Tri Hành mặc cảnh phục, chính là kiểu đẹp trai đánh thẳng vào linh hồn. Anh không có gọi Hoắc Tri Hành, vừa nhìn thấy người này mặc cảnh phục anh đã chịu không nổi.

Đồng Thu đứng ở giữa đám người, trơ mắt nhìn cảnh sát Hoắc ưu tú di chuyển tới đây.

Lúc hai người đối mặt, Đồng Thu không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ, có cảm giác giống như bị bắt gian tại giường.

Thế giới bao la, ở đâu cũng có trùng hợp. Hoắc Tri Hành thật sự không ngờ sẽ gặp được Đồng Thu ở đây. Vùng này không thuộc khu vực quản lý của bọn hắn, nhưng bên này xảy ra chút chuyện, nhân thủ không đủ, hắn với Triệu Hòa Vũ bị gọi đến hỗ trợ tạm thời. 

Hoắc Tri Hành vốn đang cùng đồng nghiệp kiểm tra lần lượt các khách trong quán, lúc nhìn thấy Đồng Thu thì sững sờ, sau khi nói gì đó với Triệu Hòa Vũ liền đi thẳng đến đây.

"Hi!" Đồng Thu mở miệng trước, còn bày đặt làm bộ bình thản, "Thật trùng hợp." 

Hoắc Tri Hành gật đầu với anh, đánh giá người bên cạnh anh – tên đàn ông đeo kính đen đứng dính chặt vào Đồng Thu – một chút.

Đồng Thu thấy hắn liếc Phương Bách Thành, liền nhích người sang bên cạnh tạo ra một khoảng cách với gã, anh lúng túng nhu nhu mũi: "Cái đó….. là bạn thôi."

Hoắc Tri Hành cười cười: "Anh biết!"

Biết? Đồng Thu thổ tào trong lòng: Anh thì biết cái gì?

Bầu không khí có hơi xấu hổ, Đồng Thu cố gắng hóa giải: "Trực đêm sao?"

Hoắc Tri Hành thành thật trả lời: "Quán bar bên cạnh bị báo có người hút ma túy." 

"Hút ma túy?" Sở Dao bị dọa, "Mẹ nó, sẽ không phải trốn đến chỗ này chứ? Đây là quán của chị em em đó."

Hoắc Tri Hành cũng đã gặp Sở Dao mấy lần, biết rõ cô là bạn tốt của Đồng Thu, nhưng nơi này quá nhiều người, không tiện nói nhiều, mọi người cũng không cách nào nói chuyện, Hoắc Tri Hành đơn giản nói mấy câu, nhìn Phương Bách Thành đang ghé sát vào Đồng Thu mấy lần.

Phương Bách Thành cũng không sợ, thản nhiên nhìn lại, Hoắc Tri Hành thấy gã như vậy, cười cười với gã, chuyển hướng nhìn về phía Đồng Thu.

"Uống rượu xong thì về nhà sớm một chút." Hoắc Tri Hành nói với Đồng Thu, "Sáng mai không phải còn phải dậy sớm sao."

"Ồ." Đồng Thu trả lời ngoan ngoãn dị thường.

Phương Bách Thành không biết quan hệ của hai người, khó hiểu nhìn bọn hắn, Hoắc Tri Hành cau mày, quay người chuẩn bị rời đi.

"A, đúng rồi." Đồng Thu gọi hắn lại, "Cái kia… món đồ kia, em khi nào thì trả cho anh được?"

Hoắc Tri Hành biết anh là đang nói tới cái nhẫn cưới, cố tình mập mờ: "Không cần gấp, để ở chỗ em hay chỗ anh thì cũng như nhau thôi."

Đồng Thu nhìn Hoắc Tri Hành rời đi, Sở Dao sấn tới nói: "Hai người xem ra cũng tốt nha…, tôi còn tưởng ly hôn gặp lại đều là hận không thể cắn chết đối phương."

Đồng Thu ghét bỏ nhìn cô: "Nghĩ cái gì thế? Bọn tôi cũng không phải chó, hơn nữa, tôi và anh ấy là chia tay trong hòa bình."

"Chia tay?" Phương Bách Thành nãy giờ đứng bên cạnh xem náo nhiệt chen lời nói: "Cảnh sát kia là bạn trai cũ của anh?"

"Chồng cũ!" Sở Dao nói, "Đẹp trai đúng không? Đẹp trai cũng vô dụng, ly hôn rồi, đàn anh, cậu vẫn còn cơ hội."

Phương Bách Thành cười cười, Đồng Thu bảo gã đừng để ý đến mấy lời của Sở Dao, không ngờ Phương Bách Thành lại nói: "Tôi cần phải cố gắng nắm chắc cơ hội này."

Đồng Thu nhìn gã một cái, không lên tiếng.

****

Hoắc Tri Hành bên này vừa mới nói chuyện với Đồng Thu xong, bên kia Triệu Hòa Vũ đã sấn lại gần: "Tuyệt đối không nghĩ tới, sư mẫu vậy mà lại ở chỗ này. Cuộc đời này thật là, nơi nào cũng có thể gặp nhau. Hay quá, quá hay mà…."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!