Chương 37: (Vô Đề)

Nhẫn không giống với các loại trang sức khác, dù sao thì nhẫn vẫn luôn mang ý nghĩa đặc biệt, huống chi còn là nhẫn cưới.

Hoắc Tri Hành nói Đồng Thu đeo nhìn đẹp.

Đồng Thu nói vậy không tháo xuống nữa.

Hai người nhìn nhau cười, đối phương suy nghĩ cái gì, trong lòng mỗi người đều đã sáng tỏ.

Đồng Thu xem như hiểu rồi, vị chồng cũ này anh cũng không cần phải theo đuổi, cho dù là trước kia lúc hai người không hiểu rõ nhau, anh cũng biết Hoắc Tri Hành không phải loại người tùy tiện mập mờ ái muội với người khác, đặc biệt còn là với người có quan hệ không tầm thường – chồng cũ.

Một khi đã có, thì đó chính là thật lòng.

Anh thậm chí còn ấm đầu, tự tin đến mức cảm thấy chỉ cần anh đề nghị phục hôn, hai người quay về là có thể lập tức đem chứng nhận ly hôn đi đổi.

Thật đúng là lăn lộn giày vò, tạo thêm "công ăn việc làm" phiền phức cho nhà nước.

Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành nằm trên giường ôm nhau, chờ cho người bên ngoài giải tán, chui vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Ai cũng không buồn ngủ, nhỏ tiếng rì rầm tán gẫu.

Đồng Thu tò mò cuộc sống trước kia của Hoắc Tri Hành lúc còn ở đại đội hình cảnh, Hoắc Tri Hành cũng không kiêng kỵ, tất tần tật đều kể cho anh.

"Nhưng mà nếu như chúng ta quen nhau từ hồi đó, có lẽ lúc trước em nhất định sẽ không kết hôn với anh."

Đồng Thu nằm dựa vào ngực hắn, nghe hắn nói như vậy, ngẩng đầu lên hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì hồi đó tụi anh nếu như không phải có tình huống đặc thù, thì sẽ không mặc cảnh phục." Hoắc Tri Hành nhướn mày cười chọc ghẹo anh, "Em không phải là thích quần áo trên người anh sao?"

Đồng Thu bị nhìn thấu xấu hổ, nhéo ngực Hoắc Tri Hành một cái: "Ai nói vậy?"

"Vậy thì là coi trọng con người anh."

"Cũng không phải vậy." Thầy giáo Đồng lại bắt đầu mất tự nhiên, "Chính là mơ mơ màng màng không thể hiểu được, lúc trước đồng ý kết hôn với anh, có thể là bị bỏ bùa."

Hoắc Tri Hành ở sát bên tai anh cười cười: "Vậy hiện tại thì sao?"

Đồng Thu chớp mắt nhìn hắn, nhìn một chút, hai mắt liền cong.

Đưa tay lên vòng qua cổ Hoắc Tri Hành, Đồng Thu nâng cằm lên, môi cọ cọ môi đối phương: "Anh nói xem?"

Hoắc Tri Hành ở trên người anh làm bậy: "Có lẽ là bởi vì, thành tích học tập của anh quá tốt."

Nửa đêm làm thêm một bài thi bù, làm cho đến sau nửa đêm mới xong, hai người ngày hôm sau tự nhiên sẽ bỏ bữa sáng.

Mẹ Đồng Thu vốn dĩ cũng muốn gọi hai người, lại bị ông nội Đồng ngăn cản.

"Người trẻ tuổi đều thích ngủ nướng, con để hai đứa ngủ đi, cứ kệ chúng nó!"

Ông nội Đồng vô cùng thấu hiểu lòng người, hơn nữa bởi vì ông lên tiếng, trong nhà cũng không ai đi đánh thức hai người, vậy là hai người cứ thể ngủ cho tới khi mặt trời lên cao.

So với Đồng Thu, Hoắc Tri Hành vẫn tính là sớm.

Đến khi Đồng Thu mở mắt, thật sự là đúng tới trưa, anh sờ bên cạnh, Hoắc Tri Hành đã không còn ở trên giường.

Đồng Thu lấy di động, xem một chút nhóm của lớp và nhóm giáo viên của trường, thấy không có chuyện gì phát sinh mới an tâm, nằm trên giường lười biếng vươn vai. Sau đó lại chui vào ổ chăn một lúc lâu mới ngáp một cái xuống giường mặc quần áo đàng hoàng đi rửa mặt.

Lúc Đồng Thu rửa mặt xong ra ngoài thì thấy Hoắc Tri Hành đang cùng ông nội tưới hoa ngoài ban công. Vừa vận động cánh tay bả vai, vừa đi ra ban công.

Anh lại gần, nghe thấy ông nội đang giới thiệu mấy chậu hoa đang nở rộ của ông, trong lời nói tràn đầy đắc ý, giống như đang khoe khoang đứa cháu trai của mình lớn lên là xinh đẹp nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!