Chương 33: (Vô Đề)

Đồng Thu thật sự là người tay chân lanh lẹ, điện thoại cúp không bao lâu anh đã mang theo thuốc và cháo đứng trước cửa đồn công an Tam Hồ.

Triệu Hòa Vũ ngậm bánh bao, hô to: "Sư phụ, sư mẫu…… ý không phải, Đồng ca đến!"

Triệu Hòa Vũ đang đứng lấy nước, bị tiếng rống của Triệu Hòa Vũ làm run tay, xém nữa thì đổ hết ra quần.

Hắn quay mặt nhìn ra cửa, thấy Đồng Thu đang ngại ngùng đứng ở đó, còn có đồng nghiệp của Hoắc Tri Hành đi ngang qua, ai cũng thân thiện đứng lại chào hỏi anh.

Hoắc Tri Hành đứng thưởng thức "cựu người nhà" của hắn ở đằng kia phát tán mị lực vài giây, muốn cười, nhưng mặt sưng phù, làm một chút biểu tình cũng đau muốn chết.

Thật sự là rất thảm, cũng không thể cười với chồng cũ đáng yêu một cái!

Hắn đặt ly xuống, đi ra cửa đón Đồng Thu.

"Sao em không đi vào luôn?"

Đồng Thu nhìn sang, liếc một cái liền bị Hoắc Tri Hành dọa cho linh hồn ngã ngửa: "Sao lại sưng thành như vậy?"

Với tư cách là người nhà cảnh sát, hơn nữa còn là thầy giáo, Đồng Thu cảm thấy tố chất tâm lý của anh cũng không phải tệ, ngoại trừ việc của Tiếu Khả Nhiên thật sự bị đả kích, anh khi đối mặt với chuyện gì đều có thể bảo trì bình tĩnh lý trí khách quan.

Trước kia anh cũng đã nhìn không ít sẹo của Hoắc Tri Hành. Cởi quần áo nhìn xem quá khứ, trên người toàn bộ đều là những câu chuyện cũ. Trong suốt một năm sống chung, Hoắc Tri Hành đại thương không có tiểu thương không ngừng. Người khác dự phòng trong nhà thuốc bao tử còn nhà bọn họ là thuốc trị thương.

Chẳng phải đã nói đánh người không đánh mặt, Hoắc Tri Hành đẹp trai có thể sánh ngang với diễn viên điện ảnh, ai lại có thể xuống tay như vậy chứ?

Đồng Thu tức giận.

"Xảy ra chuyện gì….?" Thầy giáo Đồng nổi trận lôi đình, "Thật sự là đánh vào mặt anh này?"

Triệu Hòa Vũ ở bên cạnh ha ha cười: "Sư mẫu, anh là đau lòng sư phụ em, hay là đau lòng gương mặt này của ảnh vậy?"

Hoắc Tri Hành cũng muốn biết.

Đồng Thu tự biết mình thất thố, nhanh chóng im miệng. Nhíu mày muốn sờ mặt Hoắc Tri Hành, nhưng không dám, với lại xấu hổ, nhiều người nhìn như vậy.

"Đau lắm không?" Đồng Thu đau lòng.

Hoắc Tri Hành oan ức gật đầu.

"Đi bệnh viện chưa?" 

Hoắc Tri Hành lại oan ức gật đầu.

"Có còn bị thương ở đâu nữa không?"

Hoắc Tri Hành lại tiếp tục diễn, một lần nữa oan ức gật đầu nói: "Còn có bả vai."

Anh cúi đầu nhìn, được rồi, không cần hỏi nữa, đã thấy, tay phải Hoắc Tri Hành vẫn còn sưng kia kìa.

"Ăn điểm tâm trước đã." Đồng Thu thở dài nói, "Em nghĩ anh bây giờ không thể ăn cái gì khác được, nên đã mua cháo."

Anh quay đầu nói với Triệu Hòa Vũ đang gặm bánh bao: "Hòa Vũ ăn cùng đi."

Triệu Hòa Vũ làm sao dám quấy rầy người ta tâm tình yêu đương, "Bạo Bạo Hổ" cho dù bị thương thì vẫn là "Bạo Bạo Hổ", không thể bởi vì hắn ở trước mặt "Thuần thú sư*" thoạt nhìn như Hello Kitty mà thật sự cho rằng hắn là mèo, mặc dù rất muốn ăn cháo, nhưng Triệu Hòa Vũ biết rõ, làm bóng đèn cái giá phải trả rất đắt.

* Thuần thú sư: người huấn luyện thú

"Không cần." Triệu Hòa Vũ vô cùng có mắt nhìn nói, "Sư mẫu, hai người từ từ ăn, em nuốt xong cái bánh bao phải đi làm việc."

Triệu Hòa Vũ thông minh lanh lợi lại hiểu chuyện rời đi, để lại thế giới cho sư phụ cùng cựu sư mẫu của y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!