Trước kia, mỗi lần "Làm theo lệ" Đồng Thu đều cảm thấy Hoắc Tri Hành quá thảm, làm cảnh sát, một thân đầy sẹo.
Nhiều khi anh thật sự không dám đụng vào mấy….. vết sẹo kia. Mặc dù biết rõ đã có lâu năm, cũng không còn đau, nhưng anh lại cảm giác chỉ cần đụng một cái, chỗ kia sẽ ngay lập tức chảy máu.
Anh không chê, nhưng mà sợ.
Hiện tại, nhìn lại những ấn ký này trên người Hoắc Tri Hành, cảm thấy rất gợi cảm, rất đẹp trai, cảm thấy đàn ông như vậy đặc biệt có hương vị.
Những vết sẹo này không phải là vì thanh xuân phản nghịch đánh nhau ẩu đả mà có, cũng không phải là hậu quả của đại ca xã hội đen kêu đánh kêu giết, mỗi một vết sẹo trên người Hoắc Tri Hành đều là huân chương.
Đồng Thu muốn đếm xem trên người Hoắc Tri Hành có bao nhiêu vết sẹo, muốn cảnh sát Hoắc kể cho anh nghe những vết sẹo này vì sao mà có, cùng với mấy….. tên khốn kiếp làm hắn bị thương kia đã xử lý thế nào rồi. Anh cảm thấy đây cũng là một cách xúc tiến tình cảm tìm hiểu lẫn nhau.
Nhưng mà, thầy giáo Đồng bây giờ bận quá, cảnh sát Hoắc cũng hết sức bề bộn.
Một người đang chuẩn bị làm giám thị coi thi, một người đang chuẩn bị giải bài thi, những công việc khác, sau này rồi nói.
"Em có thể không?" Hoắc Tri Hành cầm tuýp bôi trơn Đồng Thu đưa cho hắn, "Ngày mai có khi nào không lên lớp nổi không?"
Đồng Thu ôm hắn: "Bớt nói nhảm."
Hoắc Tri Hành nở nụ cười, nặn dầu bôi trơn ra tay nói: "Vậy thì vất vả cho thầy giáo Đồng, đêm nay trắng đêm coi thi."
Đồng Thu vừa nghe thấy "Trắng đêm", "Đóa hoa" thẹn thùng trên người đột nhiên căng thẳng. Nhưng mà, vẫn rất chờ mong, anh muốn nhìn thử xem, Hoắc Tri Hành rốt cục có thể thật sự một đêm bảy lần kim thương bất đảo hay không!*
* Kim thương bất đảo: Súng vàng không rơi, dùng để chỉ đàn ông trưởng thành mạnh mẽ trong quan hệ tình dục, (vừa cứng vừa lâu).
"A…"
Ngón tay Hoắc Tri Hành vừa mới đụng vào anh, anh đã bắt đầu…. rên rỉ.
"Thầy giáo Đồng, kỳ thi còn chưa bắt đầu, sao đã hừ hừ trước rồi?"
Đồng Thu muốn phản bác, nhưng không có lực, ai bảo người ta nói đúng sự thật làm chi.
Ở trước mặt chân lý, thầy giáo Đồng chỉ đành cam chịu.
"Đau không?" Hoắc Tri Hành hỏi, "Cây bút này tương đối mỏng, thầy giáo Đồng cảm thấy viết ra hiệu quả thế nào?"
Đồng Thu nằm đó mặt đỏ tới mang tai, giọng nói buồn bực trả lời: "Lo mà giải đề đi, trong phòng thi không cho phép châu đầu ghé tai thảo luận nhóm."
"Anh đâu có châu đầu ghé tai…." Hoắc Tri Hành đùa giỡn, "Anh đây là có vấn đề thắc mắc nên giơ tay xin giáo viên hướng dẫn!"
Đồng Thu phát hiện Hoắc Tri Hành đúng là rất giỏi khua môi múa mép, nếu hắn tham gia cuộc thi hùng biện, có khi còn đoạt giải.
"Chuẩn bị trước khi thi" làm hai người toát hết mồ hôi, Hoắc Tri Hành kéo Đồng Thu qua, hai người triền miên mà hôn một lúc, thầy giáo Đồng tuyên bố kỳ thi chính thức bắt đầu.
Nhưng mà, "Thần bút" Hoắc Tri Hành một câu còn chưa có giải, điện thoại đột nhiên vang lên.
Với tư cách là cảnh sát, điện thoại kêu không thể không nghe, lỡ như có công việc gì khẩn cấp.
Điện thoại của Hoắc Tri Hành bị hắn để trên ghế sô pha ngoài phòng khách, hắn trực tiếp kéo Đồng Thu lên, hai người – mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái thi cử – đi ra phòng khách.
Đồng Thu ngoan ngoãn thành thật nằm úp sấp trên ghế sô pha, nhìn Hoắc Tri Hành cầm điện thoại từ bàn trà lên.
Người gọi điện là Hà Hoành Đào.
Hoắc Tri Hành trong lòng trầm xuống, nhìn sang Đồng Thu, đi qua hôn môi Đồng Thu một chút, ôn nhu nói: "Anh nghe điện thoại, ngoan!"
Đều đã là lúc này, chuông báo bắt đầu đã vang lên, thí sinh lại đột nhiên rời đi, chuyện này làm cho giám thị khó chịu thở ngắn than dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!