Đồng Thu cảm thấy Hoắc Tri Hành không đi kinh doanh rất đáng tiếc, biết tính toán như vậy, chắc chắn có thể phát tài.
Anh dở khóc dở cười: "Cho dù anh có lấy được hay không, hôn vẫn là hôn còn gì?"
"Hôn là phải hôn, nhưng không giống nhau." Hoắc Tri Hành nói, "Một cái là anh hôn em, một cái là em hôn anh, làm sao có thể giống nhau?"
Đồng Thu muốn hỏi chỗ nào không giống? Đều là hôn mà! Hai cặp môi dính chung một chỗ, ai hôn ai không phải cũng như vậy thôi sao!
Nếu như Đồng Thu không phải người kiên quyết ủng hộ chủ nghĩa khoa học, có lẽ anh sẽ cho rằng Hoắc Tri Hành bị đoạt xá.
Lúc hai người sống chung, sinh hoạt phải nói là không có cái tình thú gì để kể, tương kính như tân không phải nói chơi, anh vẫn cho rằng Hoắc Tri Hành là người ít nói ít cười bản chất lạnh nhạt, cho nên lại càng không dám làm bậy trước mặt đối phương, hiện tại xem ra, ly hôn hơn hai tháng, hai người đều đã lộ nguyên hình.
"Không dám sao…?" Hoắc Tri Hành nhìn anh cười: "Xem như là em không dám vậy."
"Dám…" Đồng Thu không tin Hoắc Tri Hành chỉ một lần là có thể gắp được, anh lại càng không tin Hoắc Tri Hành dám ở trước mặt mọi người mà hôn anh, "Cá độ mà thôi, thầy giáo Đồng chưa bao giờ sợ cái gì nhé!"
Thầy giáo Đồng từ trước đến giờ đều là người cẩn thận, đã lớn như vậy, vé số cũng chưa từng mua, bởi vì dựa theo xác suất thống kê mà nói, tỉ lệ trúng quá nhỏ, đầu tư nguy hiểm quá lớn, đánh cược cũng vậy. Nếu như là đánh cược cái khác, anh có lẽ sẽ không làm, nhưng mà cái tiền đặt cược này, thắng thua anh đều có lời, ngu gì mà không chơi!
Hoắc Tri Hành rất muốn cười, rất muốn nói với anh một câu: Lần đầu tiên chúng ta làm chuyện đó, em hình như rất sợ.
Nhưng lời này bây giờ không thể nói, buổi tối uống phải rượu giả kia, Đồng Thu thật sự vô cùng chủ động.
"Anh bắt đầu đây." Hoắc Tri Hành lấy xu từ trong tay Đồng Thu, nhét vào máy 5 đồng, sau đó nhìn chằm chằm vào cái con mèo mông vểnh kia, "Nhắm được rồi."
Lắc lắc tay, nhấn nút, Hoắc Tri Hành nhếch miệng, một bộ dạng nhất định sẽ được.
Đồng Thu không nhìn máy, mà là chăm chú nhìn Hoắc Tri Hành, anh đột nhiên ý thức được, có lẽ anh thật sự không hiểu vị chồng cũ này, cho tới bây giờ anh chưa từng thấy vẻ mặt này của Hoắc Tri Hành, cười xấu xa, lại rất quyến rũ.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Hoắc Tri Hành liền cảm thấy người này rất tuấn tú, sau đó nhìn thấy đối phương mặc cảnh phục, trực tiếp bị vẻ đẹp trai khiến cho không khép được chân, anh chính là kẻ cuồng đồng phục, đẹp trai còn thêm đồng phục, anh căn bản không chống đỡ nổi.
Nhìn hắn tự tin như vậy, Đồng Thu dường như cũng tin trong cái chuyện gắp thú bông này cảnh sát Hoắc chính là ông hoàng. Nhưng mà, 30 giây sau, anh cười!
"Làm màu cả buổi, hóa ra anh cũng chỉ là tay mơ!"
Cảnh sát Hoắc gắp thú bông, nhắm chính xác cái con mèo nhỏ kia, nhưng mà người tính không bằng trời tính, hắn hoài nghi lẽ nào hắn bị lé!
Đồng Thu ôm cái sọt nhựa vui vẻ nhìn Hoắc Tri Hành, "Cảnh sát Hoắc, anh thật sự làm em quá thất vọng."
Hoắc Tri Hành xắn tay áo: "Ba lần, cho anh ba cơ hội, nếu như anh gắp được thì tính anh thắng, thầy giáo Đồng cho anh thêm cơ hội đi mà!"
Đồng Thu đã chuẩn bị sẵn sàng đi hôn Hoắc Tri Hành, kết quả là người này chơi đến nghiện rồi, Đồng Thu cảm khái đúng là cong mà lại rất thẳng, mỡ dâng đến tận miệng còn không thèm ăn, một lòng chỉ muốn gắp thú bông, là thầy giáo Đồng không ngon miệng hay là thầy giáo Đồng không bằng một con mèo giả vậy?
Đồng Thu hít một hơi, rất muốn trợn trắng mắt, nhưng anh chỉ có thể cắn răng mỉm cười, vừa oán trách cảnh sát Hoắc háo thắng đáng ghét, vừa nói: "Được, không thành vấn đề."
Hoắc Tri Hành nhìn anh cười, còn thuận tiện bóp bóp tay anh: "Chắc chắn sẽ gắp được Đồng Tiểu Thu cho em."
Đồng Thu muốn nói, không sao, em cũng không phải rất muốn cái con mèo bông đấy.
Anh sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn Hoắc Tri Hành gắp thú, người này lại còn hết sức hào hứng.
Thôi được rồi, Đồng Thu nghĩ, người này ba mươi mấy tuổi, thỉnh thoảng đối xử với hắn cũng phải giống như đối xử với mấy đứa nhãi ranh lớp anh vậy, dỗ cho hắn vui vẻ, không thì còn có thể thế nào? Đánh sao? Đánh cảnh sát là vi phạm pháp luật.
Đồng Thu không có bất kỳ mong đợi nào với Hoắc Tri Hành, anh cảm thấy hắn không thể nào gắp được, thật không ngờ, mèo mù đụng phải chuột chết, lần thứ hai Hoắc Tri Hành đã gắp được cái con Đồng Tiểu Thu kia.
"Thầy giáo Đồng chuẩn bị xong chưa?"
"Cái gì cơ?" Đồng Thu đang chuẩn bị đi nhặt gấu bông, lại bị Hoắc Tri Hành trực tiếp ôm eo kéo sang, hai người ngay tại trước mắt mọi người chóp mũi kề chóp mũi, vô cùng đồi phong bại tục.
"Vừa rồi đánh cược." Hoắc Tri Hành nói, "Anh thắng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!