Chương 42: (Vô Đề)

Sau khi về nhà, Nguyễn Nguyễn vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Nàng nghĩ rất nhiều, nghĩ đến cuộc thi tuyển chọn năm đó khi mới ra mắt. Năm đó, đài truyền hình Cam Tươi vì muốn phát huy văn hóa truyền thống, đã mời bốn vị đạo diễn nổi tiếng đến làm lại bốn bộ phim kinh điển, còn rầm rộ tổ chức một cuộc thi tuyển chọn, cuối cùng chỉ có hai bộ phim được quay thành công, "Hồng Lâu Mộng" vì nhiều lý do khác nhau mà bị gác lại.

Nguyễn Nguyễn đã tham gia không chỉ một đoàn, đến khu vực thi đấu Tân Đô đăng ký "Tây Du Ký", không vượt qua vòng sơ tuyển, nàng lại bắt xe đến khu vực thi đấu Bắc Thành đăng ký "Tam Quốc Diễn Nghĩa", đạo diễn tuyển chọn nhìn sơ yếu lý lịch của nàng, chê bai nói: "Chúng tôi là tuyển diễn viên cho phim chuyển thể từ bốn tác phẩm kinh điển, cô đã đọc qua chưa?" Nàng vội vàng nói đã đọc rồi, hận không thể giơ tay thề, nhưng ánh mắt của đối phương rõ ràng là không tin nàng.

Sự kính sợ và thiếu tự tin đối với người có học thức bắt đầu từ đó, mà bây giờ, vòng vo một hồi, "Hồng Lâu Mộng" lại đến tay Nguyễn Nguyễn, hơn nữa nàng còn có thể lựa chọn vai diễn.

Nàng lấy hộp quà tặng kèm trong bữa tiệc tối ra đặt lên bàn trà, mở ra xem từng món một, vậy mà còn tặng cả máy ảnh chụp lấy liền, còn có một bức ảnh chụp đơn của họ trong bữa tiệc được chụp bằng chiếc máy ảnh này. Rõ ràng đã hiện ra rồi, Nguyễn Nguyễn vẫn theo thói quen lắc lắc, rồi cầm lên ngắm nghía, xinh đẹp động lòng người, sang trọng vô cùng.

Trông rất hợp với "Hồng Lâu Mộng".

Nguyễn Nguyễn quỳ trên thảm, ngẩn người hồi lâu.

Thi Nhiên trả lời tin nhắn của ekip xong, hỏi nàng làm sao vậy, Nguyễn Nguyễn sờ vào bản giới thiệu dự án nói: "Quảng cáo lập dự án của kịch nói này, trước đây em đã từng thấy, không ngờ em lại có thể diễn."

"Em tham gia cuộc thi tuyển chọn diễn viên để ra mắt, chính là cuộc thi tuyển chọn diễn viên cho phim chuyển thể từ bốn tác phẩm kinh điển năm đó," Nguyễn Nguyễn tiếp tục nói, "Lúc đó trình độ văn hóa của các cô gái trong đoàn Hồng Lâu là cao nhất, bọn em cùng nhau trang điểm, họ còn phải học thuộc thơ."

"Có một 'Đại Ngọc'* quan hệ rất tốt với em, cô ấy đang chuẩn bị đoạn Hương Lăng học thơ, cô ấy nói, để em làm Hương Lăng, diễn cùng cô ấy, nói những câu thơ em không đọc thuộc lòng được thì đọc "Sàng tiền minh nguyệt quang' cũng được, em đọc thuộc lòng được, cô ấy lại không nhớ."

*(Lâm Đại Ngọc

-tên một nhân vật trong tác phẩm Hồng lâu mộng)

"Cô ấy rất không vui, đuổi em ra khỏi ký túc xá của cô ấy, cũng không bao giờ nói chuyện với em nữa."

Lúc đó Nguyễn Nguyễn đã biết, có những người dù bề ngoài có hòa nhã đến đâu, trong xương cốt vẫn cảm thấy Nguyễn Nguyễn và họ không giống nhau, một khi biểu hiện giống nhau, chính là một sự sỉ nhục đối với cảm giác ưu việt của họ.

"Em luôn cảm thấy, cô ấy không xứng đáng đóng vai Đại Ngọc." Cuối cùng Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Thi Nhiên.

"Sau đó thì sao?" Thi Nhiên hỏi.

"Sau đó cô ấy đứng thứ ba trong đoàn, bị loại, nhưng cũng đã bước chân vào giới giải trí."

"Cô ấy tên là Trương Nặc Nhiên." Nguyễn Nguyễn nói.

Thi Nhiên kinh ngạc mở to mắt, còn có đoạn quá khứ này nữa, Nguyễn Nguyễn chưa bao giờ nhắc đến. Trước đó hỏi mình có quen Trương Nặc Nhiên hay không, cứ như thể chỉ là một người xa lạ.

Chiếc bánh mì nhỏ rất biết nhẫn nhịn, cũng rất biết chịu đựng, nếu không có mối duyên phận khó nói này, có lẽ nàng sẽ không bao giờ nói ra.

"Vì vậy em muốn đóng vai Hương Lăng." Nguyễn Nguyễn khép tập tài liệu quảng cáo lại, không xem các vai diễn khác nữa.

Nếu như Thi Nhiên nói, tin tức nàng ký hợp đồng đã dần dần lộ ra, vậy thì Trương Nặc Nhiên chắc cũng sẽ chú ý đến nàng, lúc này tài nguyên đầu tiên được công bố chính thức là Hương Lăng, không biết cô ấy sẽ nhớ lại bao nhiêu.

Sẽ lo lắng mình nói lung tung sao? Đặc biệt là trước mặt Thi Nhiên mà cô ấy muốn bám lấy.

Cứ để cô ấy đoán đi, giống như lúc trước bản thân vẫn luôn đoán tại sao bị đuổi ra khỏi ký túc xá của cô ấy vậy, Nguyễn Nguyễn mím môi.

Thi Nhiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng không rời mắt, nhìn một lúc, rồi mỉm cười.

Nguyễn Nguyễn khẽ cụp hàng mi đang cong vút xuống, có chút ngại ngùng, cất từng món quà vào hộp, rồi lại mở tập tài liệu quảng cáo ra: "Cô Đào thật lợi hại." Nàng lẩm bẩm.

Chỉ trong thời gian một bữa cơm đã giới thiệu nàng vào đoàn này, hơn nữa quá trình rất thoải mái, không hề có sự áp bức của bên cung cấp tài nguyên, rất khác với những bữa tiệc rượu mà nàng tưởng tượng. Chu toàn như vậy, ôn hòa như vậy.

"Họ," ánh mắt Nguyễn Nguyễn nhìn ra từ phía trên tập tài liệu quảng cáo, "hình như đều là người của đại học An."

Nói rất nhỏ, giống như đang làm chuyện mờ ám. Đại học An là trường đại học danh tiếng nhất cả nước.

"Ừm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!