Phòng bệnh lặng đi một chốc, anh là bệnh nhân thì làm sao ôm cô được. Ôn Sơ xoay người, một tay đặt lên bụng, khẽ nói: "Không cần đâu, em không sao, lát nữa sẽ ngủ được thôi."
"Nhưng anh lại không ngủ được." Cố Trình đáp, "Em nằm xa anh quá."
Mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt vương trên gối, Ôn Sơ khẽ lẩm bẩm: "Xa gì mà xa, vừa rồi chính anh bảo em nằm bên này còn gì."
Cố Trình khẽ nhướn mày, nhắm mắt trong bóng tối. Anh cắn răng chịu đựng cơn đau nơi vai và những cơn choáng thoáng qua, dạ dày trống rỗng nhưng không tài nào ăn nổi thứ gì.
Lần này dù có đau thế nào, Ôn Sơ cũng không xoay người nữa, nhưng vẫn không tránh khỏi những cử động rất nhỏ. Ngoài mùi thuốc khử trùng và thuốc men, trong không khí còn vương mùi gỗ trầm dìu dịu, quyện vào nhau.
Hễ nhắm mắt lại, trong đầu cô lại là hình ảnh anh ôm chặt lấy mình, cùng vết máu nhỏ xuống từng giọt.
Cô vô thức đưa tay chạm vào miếng ngọc ấm áp trước ngực, cơn đau ở bụng lại âm ỉ lan rộng. Hình ảnh đồng nghiệp bị va đập ngất trên mặt đất thoáng vụt qua trong đầu, khiến dòng suy nghĩ càng trở nên rối bời. Trong khoảnh khắc lơ đãng ấy, cô lại trở mình.
"Ôn Sơ."
Giọng người đàn ông lại vang lên, trong bóng tối thấp trầm, vương vài phần mệt mỏi và cơn buồn ngủ: "Không ôm em, anh ngủ không được."
Mặt Ôn Sơ tái nhợt, đầu ngón tay lạnh ngắt, trùm chăn vẫn chẳng ấm hơn là bao. Không biết là do thời tiết hay do chiếc chăn này, cô chợt nhận ra mình lại cử động, làm anh tỉnh giấc. Lúc này, cô thoáng nghĩ nếu mình biết hút thuốc thì chắc đã đứng dậy rít một điếu cho dễ chịu rồi.
Giữa khoảng đêm tĩnh lặng, mùi gỗ trầm quen thuộc lại thoảng qua, đầu ngón tay lạnh buốt khiến cô bỗng nhớ đến hơi ấm ấy.
"Ôn Sơ?" Anh gọi thêm một tiếng nữa.
Cô ngồi dậy, vén chăn, xỏ dép lê rồi bước tới bên giường anh. Ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó anh đưa tay ra.
Ôn Sơ bị anh vòng tay ôm lấy eo, cô thuận thế trèo lên giường, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh.
Giọng Cố Trình khàn khàn, ẩn ý cười: "Sớm lại đây có phải tốt hơn không."
Ôn Sơ nép vào cổ anh, im lặng không nói gì. Có lẽ trong khoảnh khắc này, bức tường kiên cố trong lòng cô bỗng chốc đổ vỡ, từng mảnh từng mảnh rơi xuống. Cô khẽ đưa tay ôm lấy cổ anh, khẽ nói: "Là anh nói không ngủ được, chứ em đâu có định đến quấy rầy."
Cố Trình cũng mệt, cũng buồn ngủ. Anh thấp giọng: "Ừ, là do anh."
Bàn tay anh đặt lên bụng cô. Rõ ràng là người bệnh, vậy mà tay anh lại ấm hơn cô nhiều, hơi ấm chậm rãi lan ra, khiến Ôn Sơ cũng dần có cảm giác buồn ngủ.
Anh nằm nghiêng, ôm lấy cô. Lưng cô dựa vào lan can giường, người nghiêng rúc trong vòng tay anh, chăn đắp phủ nửa người. Trên cổ áo anh vẫn còn vết máu, trong lòng là cô gái mặc đồ ở nhà ngoan ngoãn tựa sát vào ngực anh.
Sáng hôm sau.
Khi Dư Hân Chi đẩy cửa bước vào, đập vào mắt bà chính là khung cảnh ấy. Bà khựng lại, rồi lập tức lùi ra ngoài. Tiểu Chỉ và Chúc Như cũng đến đúng lúc này, hai người rộn ràng định bước vào thì bị Dư Hân Chi giữ lại.
Họ ló đầu vào nhìn, thấy hai người trên giường đang ôm nhau say ngủ.
Chúc Như ngạc nhiên. Tiểu Chỉ vội lấy tay che miệng, không dám phát ra tiếng động, lập tức lùi lại.
Dư Hân Chi mỉm cười, khẽ đóng cửa: "Hiếm khi ngủ ngon thế này, cứ để họ ngủ đi."
Bà đứng thẳng người, chạm ánh mắt với Chúc Như.
Tiểu Chỉ nhanh nhảu giới thiệu: "Mẹ của Cố tổng, phu nhân Cố."
Chúc Như tinh mắt, trong lòng cũng đoán được đối phương không phải người bình thường. Nghe xong, cô vội đưa tay: "Chào phu nhân Cố, tôi là người đại diện của Ôn Sơ, tôi tên Chúc Như."
"Chào cô, Chúc Như." Dư Hân Chi mỉm cười nhẹ, "Tôi là Dư Hân Chi."
Bà giơ hai bình giữ nhiệt trong tay: "Đúng lúc lắm, cùng nhau ăn sáng nhé."
Tiểu Chỉ cũng giơ bình giữ nhiệt trong tay, tính cách thẳng thắn: "Phu nhân Cố, tôi cũng mang theo này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!