*Nhất cá nguyện đả, nhất cá nguyện ai: Một bên tự nguyện làm, một bên cũng cam chịu, không ai ép buộc ai. Thường dùng để chỉ quan hệ đôi bên tình nguyện, dù là chuyện không hay thì cũng là do cả hai đồng ý.
Ngày tập huấn đầu tiên không quá khắt khe, chủ yếu là để Ôn Sơ và Hàn Phi rèn luyện sự ăn ý. Ở một mức độ nào đó, Hàn Phi quả thực rất giống Cố Trình.
Nếu không phải thỉnh thoảng anh chàng lại nhe hàm răng trắng tinh ra cười đùa, thì Ôn Sơ thường xuyên sẽ thất thần, mà hễ thất thần thì lại hay nhớ đến những khoảnh khắc ở bên Cố Trình.
Con người với con người, đặc tính vốn chẳng thể giống nhau hoàn toàn. Như cô và Tề Viện, tính cách vốn chẳng có điểm nào tương đồng.
Buổi tối, khi trở về khách sạn.
Bữa ăn ở đây không hợp khẩu vị lắm, Ôn Sơ tắm xong liền cầm nĩa ăn mì. Lúc này cuộc gọi của Chúc Như mới nối được với Tịch Ninh. Tịch Ninh bên kia đang nhấp cà phê, nói: "Đúng vậy, Tinh Diệu đã tách khỏi tập đoàn Cố thị, hiện tại đã thuộc quyền quản lý Tập đoàn Hoa Ảnh."
Chúc Như kinh ngạc: "Thế nghĩa là Ôn Sơ đã trở thành cổ đông của Tinh Diệu, sau này sẽ không còn bị Tề Viện hay Tinh Hà uy h**p nữa, có thể yên tâm rồi?"
"Có thể coi là thế."
Tiểu Chỉ thò đầu lại hỏi: "Bốn mươi lăm phần trăm cổ phần, có giá trị không ạ?"
Tịch Ninh cười: "Đương nhiên có giá trị. Cả Tinh Diệu đáng giá bao nhiêu, Ôn Sơ nắm trong tay bốn mươi lăm phần trăm cơ mà."
"Wow… Vậy thì… Cố cẩu… ừm, Cố tổng đối với chị Sơ cũng tốt thật."
Tiểu Chỉ dè dặt nói.
Tịch Ninh châm một điếu thuốc: "Cũng coi là được… Ôn Sơ, cậu nói có phải không?"
Ôn Sơ vừa ăn mì, không trả lời.
Chúc Như nhìn Ôn Sơ, rồi lại cầm điện thoại hỏi: "Vậy sau này Cố tổng sẽ không còn là tổng giám đốc tập đoàn Cố thị nữa sao? Ông nội cậu ta sao lại nhẫn tâm như vậy?"
Tịch Ninh lướt tin tức mới nhất: "Em cũng không rõ, những chuyện trong giới hào môn ai mà biết được. Nhà họ Cố có rất nhiều thiếu gia, Cố Trình cũng chẳng phải người duy nhất, ai ngồi vào vị trí đó dường như cũng không có khác biệt gì."
Chúc Như khẽ thở dài, lại nhìn sang Ôn Sơ.
Ôn Sơ lặng lẽ ăn mì.
Tịch Ninh đổi đề tài: "Ôn Sơ, em thấy thế nào?"
Ôn Sơ cầm khăn giấy lau khóe môi, đáp: "Em còn có thể nghĩ gì được, những chuyện em không thể quyết định thì đành chấp nhận thôi."
Giọng cô điềm tĩnh.
Tịch Ninh im lặng vài giây.
Về tình cảm hay ở bất kỳ khía cạnh nào khác, cô đều đứng về phía Ôn Sơ.
Nhưng đổi góc nhìn, thì Cố Trình đối với Ôn Sơ quả thật rất tốt. Ở giây phút cuối cùng, anh gắn Tinh Diệu vào Hoa Ảnh, tương đương với việc cho Ôn Sơ một sự bảo đảm rất lớn. Còn xét ở một khía cạnh khác, Cố Trình bị hội đồng quản trị bãi miễn, tuy thủ phạm là ông nội anh, nhưng thực chất lại vì anh nâng đỡ Ôn Sơ mà dẫn đến kết cục ấy.
Tịch Ninh chống tay lên má, hỏi: "Thực ra cậu đã đoán trước chuyện có thể xảy ra thế này, đúng không?"
Ôn Sơ uống một ngụm nước hoa quả: "Đoán được vài phần, nhưng không đoán được tất cả."
Cô chỉ nghĩ Cố Trình có thể sẽ vì áp lực từ hai bên gia đình mà tạm thời rút lại nguồn lực dành cho mình, chứ không ngờ anh lại vì bảo vệ cô mà từ bỏ chính mình.
Tịch Ninh khẽ thở dài: "Tề Viện này, đúng là khối u độc hại."
Chúc Như và Tiểu Chỉ đều gật đầu đồng tình.
Ngắt điện thoại xong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!