Trở lại xe, Ôn Sơ mở khung trò chuyện với đạo diễn Đường. Cô biết Tề Viện đang chuẩn bị đi thử vai, bản thân cô cũng chẳng thể ngồi yên, vẫn phải tranh thủ cơ hội.
Cô nhắn: "Đạo diễn Đường, tôi đã hủy hợp đồng diễn viên đóng thế thành công, từ hôm nay tôi hoàn toàn tự do."
Ông nhanh chóng trả lời: "Chúc mừng cô, thế thì tốt quá. Tôi sẽ giữ lại cho cô một suất thử vai."
Ôn Sơ: "Cảm ơn, chỉ là phải phiền ông chờ tôi vài ngày."
Đạo diễn Đường: "Không sao, chuẩn bị đầy đủ rồi hãy đến."
Ông lại nhắn tiếp: "Nhưng mà, cô đã hủy hợp đồng rồi, sau này muốn bước ra trước ống kính, có tính ký hợp đồng với công ty nào không? Tôi cho rằng có công ty chống lưng sẽ tiện hơn, ít nhất nguồn tài nguyên cũng sẽ dồi dào hơn."
Ôn Sơ khựng lại, cô thật sự chưa từng nghĩ đến điều này.
"Thế nào? Đường Nhân có giữ lại cơ hội cho cậu không?" Tịch Ninh hỏi.
Ôn Sơ hoàn hồn: "Giữ rồi, nhưng ông ấy hỏi tớ sắp tới có định ký hợp đồng với công ty quản lý nào không."
Tịch Ninh nhướng mày: "À đúng rồi, còn chuyện này nữa. Tiếc là công ty bọn tớ không có mảng này, không thì cậu ký vào là được. Ở Kinh thị này có không ít công ty quản lý, nhưng hàng đầu thì chỉ có hai: một là Tinh Hà, hai là Hằng Nguyệt. Nhưng Tinh Hà thì cậu chắc chắn không thể đến, Tề Viện sẽ không bao giờ cho phép cậu nổi bật. Còn Hằng Nguyệt thì… bọn họ đã nâng đỡ được không ít diễn viên lên tuyến một, tài nguyên nhiều, nhưng cạnh tranh cũng khốc liệt.
Họ và Tinh Hà tuy đối đầu nhưng lại kiềm chế lẫn nhau. Thực ra nếu ký được với Hằng Nguyệt thì cũng không tệ, chỉ e là…"
Cô dừng một nhịp rồi tiếp: "Chỉ e một tờ hợp đồng ký xuống, bọn họ chẳng mấy để tâm đến cậu."
Ôn Sơ cũng lo điều này, trong Hằng Nguyệt còn có rất nhiều diễn viên chật vật không ngoi lên nổi, huống chi là cô. Cô chẳng có hậu thuẫn gì, trừ phi may mắn gặp được tri kỷ trong nghề, bằng không con đường ấy khó mà đi được.
Điện thoại vang lên.
Tịch Ninh gõ nhẹ lên vô lăng, nói: "Nếu thế thì chỉ có thể tìm mấy công ty nhỏ, hơn nữa phải là công ty dám nhận cậu."
Ôn Sơ khẽ "ừ" một tiếng.
Dù lo lắng mới lại kéo đến, nhưng việc hủy được hợp đồng kia vẫn là tin tốt. Về đến căn hộ, Tịch Ninh đi làm, Ôn Sơ gọi điện cho bố mẹ, báo với mẹ rằng cô đã huỷ hợp đồng thành công.
Trong điện thoại, Diệp Khởi Phương mừng rỡ, bà cười hỏi: "Vậy có phải con sẽ được ký với công ty nào đó, để công ty sắp xếp phim cho con đóng đúng không?"
Ôn Sơ ngừng tay, bưng ca nước tưới cho chậu cây, rồi nói: "Vâng, con sẽ ký với công ty khác, nhưng giờ vẫn chưa chắc là ký bên nào."
"Không sao, ký được là tốt rồi. Hơn tám năm nay, mẹ vẫn hay nghĩ, nếu con đường này đi không nổi thì chi bằng về nhà. Xem ra là mẹ lo thừa rồi."
Lòng Ôn Sơ thoáng chua xót, bản thân cô cũng từng nghĩ nếu chịu đựng không nổi thì dứt khoát quay về, chỉ là Tề Viện e rằng ngay cả tấm vé tàu cũng chẳng chịu để cô mua.
Cô mỉm cười: "Mẹ, con tạm thời chưa về đâu. Con muốn thử thêm, nếu không được thì tính sau."
"Ừ, được."
Ngắt máy, Ôn Sơ chỉnh lại mấy chậu cây xanh đặt trên tủ cạnh sofa. Dù ở nhà Tịch Ninh ít hút thuốc, nhưng hễ thức đêm vắt óc viết bản thảo thì cô ấy vẫn sẽ hút, nên cần có cây xanh để lọc bớt không khó, thêm chút oxy cho phòng.
Đúng lúc ấy, chuông cửa vang lên. Ôn Sơ cầm lấy chiếc nạng đứng dậy, hỏi: "Ai đấy?"
"Cố Trình." Giọng nam ấm áp từ ngoài truyền vào. Bước chân Ôn Sơ khựng lại, cô đứng sau cửa hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Chân em cần được chăm sóc."
Cô cúi mắt nhìn xuống bàn chân còn quấn kín thuốc, thật ra cũng chẳng còn đau nhiều, chỉ là cô không rõ khi nào có thể xử lý tiếp.
Cô mở cửa.
Cố Trình đứng ngoài, một tay đút túi quần, tay kia xách hộp thuốc y tế. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Ôn Sơ nói: "Bác sĩ đâu có nói với tôi rằng cần chăm sóc thêm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!