Mưa rơi lộp bộp trên mui xe, thỉnh thoảng có cành cây quét qua thân xe, trong cơn cuồng phong mưa bão, đèn xe hắt lên ánh sáng mờ thấp. Cố Trình lắng nghe những âm thanh ồn ào bên ngoài, Ôn Sơ gọi tới, anh nghe một lúc rồi đặt điện thoại xuống, bàn tay đặt trên đùi, cổ tay lộ ra chiếc đồng hồ, gân xanh nơi cánh tay hiện lên vô cùng rõ ràng.
Chú Trần liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu, khẽ thở dài: "Cố thiếu, có những lời cậu trả lời quá thẳng thắn, e rằng cii Ôn sẽ không chịu nổi."
Cố Trình dõi mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn những cành cây chao đảo trong gió mưa: "Tôi không muốn tiếp tục lừa dối cô ấy nữa. Mỗi lần thấy ánh mắt ngây thơ của cô ấy, tôi lại không chịu nổi."
Chú Trần bất lực: "Thế nhưng cậu vẫn muốn níu giữ."
"Muốn."
Chú Trần hạ giọng: "Vậy hà tất phải khổ như vậy."
Câu nói rơi vào tai Cố Trình, anh không đáp lại.
Trong cơn mưa gió, ở tầng cao cảm giác lại càng rõ rệt. Ôn Sơ lặng lẽ nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, cô úp ngược điện thoại trên bàn. Trên lầu vang lên tiếng mở cửa, Tịch Ninh đi dép lê xuống, tiện tay bật đèn phòng khách. Đèn chùm hình thoi chiếu ánh sáng dịu xuống, cô vừa đi vừa hỏi: "Tối nay cậu muốn ăn gì? Trong tủ lạnh còn ít đồ, hay là nấu cháo nhé."
Ôn Sơ khẽ lau khóe mắt, quay đầu lại nói: "Được, còn cậu, cũng ăn cháo với tớ chứ?"
Tịch Ninh mở tủ lạnh: "Ừ, ăn cùng cậu chứ sao. Tớ cũng chẳng giỏi nấu mấy món phức tạp, chỉ làm được mấy món đơn giản như trứng xào thôi. Dưới nhà lại chẳng có gì ngon, đành tự làm vậy."
Cô lấy ít thịt nạc, quay sang nói với Ôn Sơ: "Cậu đừng chê tay nghề của tớ nhé. Tớ từng ăn đồ dì giúp việc nhà cậu nấu rồi, quả thực là mỹ vị nhân gian đấy."
Ôn Sơ ôm gối: "Không phải nữa rồi, là của người trước."
"À, phải, là bạn trai cũ." Tịch Ninh hừ một tiếng, bắt tay vào sơ chế. Ôn Sơ nhắc cô cắt thịt xuôi theo thớ, lúc nấu sẽ mềm hơn.
"Tớ biết rồi." Tịch Ninh đáp lại.
Hai người ngồi bên cửa sổ, vừa nghe tiếng mưa đêm vừa ăn cơm. Cả ngày hôm nay Ôn Sơ đã quá mệt mỏi, cô vẫn mặc bộ đồ dành cho bệnh nhân, tóc rối bù, cả người nhìn vừa tiều tụy vừa bơ phờ. Giờ cần phải thay một bộ đồ sạch, lau rửa người một chút. Dù Tịch Ninh có sức, nhưng khi dìu Ôn Sơ vào phòng tắm ngồi xuống cũng khá chật vật, chưa kể còn phải lau người rồi thay quần áo cho cô.
Đêm qua, những việc này đều là Cố Trình làm. Anh bế cô vào phòng tắm, cẩn thận cởi từng lớp quần áo, dùng khăn lau từ cổ xuống, mà giữa những cặp đôi, sự thân mật là điều khó tránh. Anh cúi người hôn nhẹ lên cổ, sau tai cô, khiến mặt cô đỏ bừng.
Ôn Sơ liếc nhìn mình trong gương, sắc mặt nhợt nhạt. Cô vội dời ánh mắt, cầm chiếc váy của Tịch Ninh mặc vào. Tịch Ninh bước vào, giúp cô luồn tay ra khỏi tay áo, rồi dùng kẹp kẹp gọn mái tóc lên.
Đêm qua, việc này cũng là Cố Trình làm. Anh nghiêng đầu, tìm chỗ thích hợp, gom gọn mái tóc dài, khéo léo kẹp lên giúp cô. Hai người nhìn nhau trong gương, khóe môi Ôn Sơ cong cong, ánh mắt khẽ cười. Anh cũng cười, sau đó vòng tay ôm ngang lưng cô, bế ra khỏi phòng tắm của bệnh viện.
Trở lại bên cửa sổ, Ôn Sơ nhìn lớp thuốc dán trên chân, vẫn còn âm ỉ đau.
Đợi Tịch Ninh tắm xong, hai người ngồi ngắm mưa thêm một lúc, rồi Tịch Ninh phải tiếp tục viết bản thảo, còn Ôn Sơ đi ngủ. Cô nằm trên chiếc giường sofa ở tầng một, nghe tiếng mưa rơi lách tách, khó lòng chợp mắt nhưng thân thể mệt mỏi khiến cô chẳng thể ngồi dậy, đành mở mắt thao thức.
Gần ba giờ sáng, Tịch Ninh ngáp dài, cầm ly cà phê xuống xem Ôn Sơ. Thấy cô nhắm mắt tưởng đã ngủ, liền tắt đèn rồi trở lên phòng.
Trong đêm, một bài viết bất ngờ được đăng trên tài khoản weibo của Tịch Ninh.
Tiêu đề: 《Một số nữ diễn viên, diễn xuất chẳng ra gì, quyền lực lại lớn. Một số cậu ấm nhà danh giá, đừng nhìn vẻ ngoài, thực chất chỉ là kẻ đại diện cho giai tầng.》
Vẫn giữ phong cách sắc bén thường thấy.
Nội dung bài viết ám chỉ: có nữ diễn viên đoạt không ít giải, nhưng lại coi thường diễn viên đóng thế, chẳng xem ai ra gì. Được nổi tiếng thì mọi thứ đều đúng, kể cả việc sỉ nhục người khác.
Còn có một số cậu ấm nhà giàu, ngoài mặt ôn hòa nhã nhặn, nhưng thủ đoạn độc ác, giết người không dao, coi người khác như đồ thế thân, đứng trên đỉnh cao thì mặc sức tung hoành.
Bài viết vừa nhắc đến nữ diễn viên, lập tức thu hút không ít sự chú ý. Ai cũng bàn tán nữ diễn viên đó là ai, cậu ấm nhà nào bị ám chỉ.
"Đồ thế thân" nghĩa là gì? Là tìm người thay thế ư? Anh ta tìm ai, ai đã xui xẻo trở thành kẻ thế thân?
Mọi người đồn đoán không ngừng, bởi chỉ dấu quá ít, ai cũng có thể bị áp vào. Dù bàn tán sôi nổi, nhưng chẳng ai đoán trúng được nhân vật chính.
Chỉ có "người trong cuộc" đọc được thì khó tránh khỏi sự tức giận. Người đó chính là Tề Viện. Một lần nữa, cô ta lập tức nộp đơn kiện đến công ty của Tịch Ninh. Nhưng chuyện này để sau hẵng nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!