Chương 17: Chúng ta chia tay đi

"Cô Tề, xin đừng nói linh tinh." Dì giúp việc vội đặt giỏ hoa quả xuống, chạy tới ngăn cản. Tề Viện khẽ ngả người ra sau, hoàn toàn không để tâm đến lời dì ấy, cô ta tháo kính râm xuống, để Ôn Sơ nhìn rõ ánh mắt mình, giọng điệu đầy vẻ khinh miệt: "Cô sẽ cho nghĩ rằng chỉ gặp nhau vài lần, gần như chẳng có mấy dịp qua lại, bốn năm đếm trên đầu ngón tay, mà cậu ấy đã thật sự yêu cô đấy chứ?"

Lúc này, mọi cảm xúc trong Ôn Sơ đều tê dại, ngay cả dòng chất lỏng trong ống truyền dịch trên mu bàn tay cũng lạnh lẽo buốt giá.

"Cô đã hai mươi bảy tuổi rồi, đừng ngây thơ như thế nữa. Nếu không phải gương mặt cô có vài phần giống tôi, Cố Trình liệu có nhìn cô thêm một cái không? Liệu có cho cô đãi ngộ đặc biệt đến thế? Có để cô ngồi vào vị trí bạn gái của Cố thiếu nức tiếng ở Kinh thị này không?"

"Cô Tề, đừng nói nữa! Cô đang nói linh tinh gì thế!" Dì giúp việc gửi tin nhắn cho Cố Trình xong, hốt hoảng chạy tới chắn trước mặt Ôn Sơ, ánh mắt nghiêm nghị trừng về phía Tề Viện.

Tề Viện ngẩng đầu nhìn dì ấy, khẽ nhướng mày, giọng mang theo chút ấm ức: "Dì, trước đây dì vẫn gọi cháu là Viện Viện cơ mà, sao bây giờ lại thành cô Tề rồi?"

"Cô Tề, phiền cô và quản lý rời khỏi đây ngay." Dì giúp việc tức giận nói.

Ôn Sơ thất thần nhìn bóng lưng dì. Thì ra dì ấy cũng quen biết Tề Viện, trước kia còn gọi cô ta là Viện Viện. Nước mắt cô rơi lã chã, toàn thân run rẩy, dịch truyền trên kim lạnh buốt, cả cánh tay tựa như rơi vào hầm băng. Dì giúp việc cuống quýt quay người lại nhìn cô: "Cô Ôn, Ôn Sơ… dì nói này, đừng nghe bọn họ nói bậy…"

Ôn Sơ ngẩng đầu nhìn dì: "Dì."

"Ừ." Dì vội vàng đáp lời.

Giọng cô rất khẽ: "Cháu nhớ lại một số chuyện rồi. Cháu muốn về nhà một chuyến."

"Về nhà thì được thôi, nhưng bác sĩ dặn vẫn cần phải theo dõi, cháu cứ nghỉ ngơi đã, lát nữa cậu chủ sẽ tới." Dì giúp việc đưa tay vuốt lại tóc cho cô, mái tóc ấy sáng nay vẫn là cậu chủ Cố buộc giúp.

Ôn Sơ lắc đầu. Cánh tay kia tuy không cử động linh hoạt được nhưng vẫn đưa lên rút kim tiêm. Cô khẽ rên một tiếng, máu và dịch theo đó tràn ra ngoài. Dì giúp việc hoảng hốt: "Đừng mà!"

Nhưng Ôn Sơ hành động rất nhanh, vịn lấy lan can rồi định xuống giường. Bàn chân trái vừa đặt xuống, thuốc vừa băng đã khiến cô chao đảo, suýt ngã sang một bên, may mà có dì kịp đỡ. Ôn Sơ nắm lấy cây nạng ở cuối giường, khập khiễng đi về phía cửa, dì giúp việc có khuyên ngăn thế nào cũng không được, chỉ còn cách vội vã chạy theo, vừa đỡ vừa dỗ: bảo cháu quay lại nghỉ ngơi, chờ cậu Cố về, bác sĩ đã dặn không được xuống giường…

Nhưng Ôn Sơ không nghe, từng bước một đi ra cửa. Trong đầu cô thoáng qua biết bao hình ảnh, ở quán bar, lúc say rượu, từng cảnh từng cảnh đan xen. Cô loạng choạng đi xuống, mặc nguyên bộ đồ bệnh nhân ra bắt xe. Dưới ánh nắng chói chang, cô ngồi vào trong, nói địa chỉ khu nhà cho tài xế.

Tề Viện và Thư My chỉ im lặng nhìn Ôn Sơ chật vật rời khỏi phòng bệnh. Trong phòng VIP giờ chỉ còn phảng phất mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt cùng đóa hồng rực rỡ trên bàn.

Tề Viện buông đôi chân dài xuống đất, đứng lên, đeo kính râm và mũ, cùng Thư My trao đổi ánh mắt, rồi cả hai nhướng mày đi ra ngoài.

Một chiếc Porsche dừng lại trước cổng, Cố Trình trong bộ vest chỉnh tề, một tay kéo lỏng cà vạt, sải bước về phía bậc thang bệnh viện. Tề Viện đứng lại, liếc nhìn anh. Khi đi ngang qua, Cố Trình cũng chợt dừng, quay đầu lại. Dưới ánh nắng gắt, đôi mắt người đàn ông như mực loang, lạnh lẽo nhìn cô ta một cái.

Tề Viện bàng hoàng tháo kính râm, không dám tin mà nhìn anh. Đó là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự lạnh giá từ anh.

Thư My cũng giật mình, vội vàng bước lên, cười nói: "Cố thiếu…"

"Tề Viện, những chuyện còn lại tôi sẽ từ từ tính sổ với cô." Giọng Cố Trình vang lên, như làn nước lạnh xối thẳng xuống giữa ngày hè. Anh bỏ đi chữ "chị", chỉ gọi thẳng tên. Nói xong, anh quay người bước vào bệnh viện.

Cả người Tề Viện run lẩy bẩy: "Cố Trình, cậu điên rồi sao!" Nhưng Cố Trình không để ý, chỉ thẳng bước lên lầu.

––

Chiếc taxi lao đi trên đường. Dì giúp việc ngồi cạnh, vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ Ôn Sơ đừng để tâm đến lời người khác, giữ gìn sức khỏe mới là quan trọng.

Ôn Sơ biết dì có lòng tốt, nhưng cô nghe không lọt tai. Đôi mắt vẫn dõi ra ngoài cửa sổ: cây xanh ngợp trời, hoa lá rực rỡ, những toà cao ốc chen chúc theo lối mòn rợp bóng.

Về tới khu nhà, xuống xe, đi lên tầng, mỗi bước chân của cô đều nặng nề, dì luôn kề bên đỡ lấy, mãi cho tới khi vào trong nhà. Hương thơm thoảng nhẹ, chính là mùi hoa dành dành Ôn Sơ yêu thích.

Cô đi thẳng đến phòng thay đồ, mở cánh cửa trong cùng bên trái. Bên trong là cả một dãy quần áo được xếp ngay ngắn.

Thân thể cô run rẩy, bám chặt lấy cánh cửa, ánh mắt dừng lại trên những bộ đồ ấy.

Dì lo lắng nhìn cô, rồi đảo mắt nhìn sang tủ đồ, bất giác thấy quen quen. Đúng lúc ấy, ngoài phòng vang lên tiếng mở cửa. Dì như thấy cứu tinh, vội chạy ra đón.

Tiếng bước chân vọng vào, Cố Trình cởi áo vest ném xuống, đi thẳng vào phòng thay đồ. Ôn Sơ níu chặt cánh cửa tủ, xoay đầu nhìn anh: "Bốn năm trước, khi em dọn vào căn nhà này, trong phòng thay đồ đã có sẵn cả tủ quần áo. Anh nói đó là chuẩn bị cho em."

Môi mỏng của Cố Trình mím chặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!