Chương 14: Ảnh chụp không khí giữa Tề Viện và thiếu gia tập đoàn Cố thị

"Cô nói đi."

Ôn Sơ ngập ngừng một chút rồi khẽ nói: "Tôi rất cảm ơn ông đã cho tôi cơ hội này, trong lòng tôi thực sự rất xúc động, cũng rất muốn được công khai xuất hiện trước ống kính, muốn thể hiện bản thân. Nhưng tôi không dám lừa ông, hợp đồng đóng thế của tôi còn hai năm nữa mới hết hạn. Tôi sẽ cố gắng hết sức để tranh thủ cơ hội thử vai lần này, nhưng công ty có đồng ý cho tôi thử hay không thì vẫn chưa thể biết trước."

Đạo diễn Đường thoáng sững người: "Cô ký mười năm hợp đồng làm diễn viên đóng thế mà không kèm theo bất kì quyền lợi nào khác sao? Ví dụ nếu có vai diễn phù hợp thì có thể thoát khỏi thân phận đóng thế, thử sức một cơ hội mới chẳng hạn?"

Ôn Sơ khẽ lắc đầu.

Sắc mặt đạo diễn Đường chợt trở nên nghiêm nghị: "Nói vậy nghĩa là cô bị hợp đồng trói buộc, Thư My cũng chẳng có ý định giúp cô tìm đường phát triển ư?"

Ôn Sơ không tiện nói điều gì bất lợi về Thư My, chỉ đáp: "Hợp đồng không có thêm quyền lợi nào, tôi cũng không biết chị Thư My có đồng ý hay không, nên mới nói sẽ cố gắng tranh thủ."

Đạo diễn Đường gõ nhẹ xuống mặt bàn, nhớ lại vẻ mặt của Thư My tối hôm trước cùng thái độ của Tề Viện. Đổi lại bất kỳ diễn viên nào cũng không muốn có một người giống mình quá nhiều đứng chung trên sân khấu mà cạnh tranh. Ông ý thức được vấn đề nghiêm trọng này, quay sang nhìn Ôn Sơ: "Còn tận hai năm?"

Ôn Sơ gật đầu.

Đạo diễn Đường không giấu nổi sự tiếc nuối: "Ôn Sơ, Phong Nguyệt Vãn không thể chờ, tôi cũng chẳng thể chờ cô hai năm. Nếu cô bị trói buộc bởi hợp đồng, thì phải giải quyết xong chuyện đó rồi hãy quay bàn lại chuyện thử vai."

Bàn tay đặt trên đùi Ôn Sơ vô thức nắm chặt lấy vạt váy, cơn đau ê ẩm lan ra, cô cũng đã sớm đoán được kết cục này rồi.

Cô khẽ nói: "Tôi hiểu."

Đạo diễn Đường khẽ lắc đầu, không còn vẻ nhiệt tình như ban đầu. Hiện thực vốn là như vậy. Ông nhấp thêm một ngụm cà phê, gọi phục vụ lại: "Tính tiền."

Ôn Sơ chợt bừng tỉnh, vội định lấy hóa đơn: "Để tôi, đạo diễn Đường."

Nhưng đạo diễn đã lấy trước đưa cho phục vụ. Ôn Sơ không tranh nữa. Sau khi thanh toán xong, ông quay sang nói: "Cô sớm cho tôi tin tức nhé." Ôn Sơ đứng gật đầu.

Đạo diễn Đường khẽ lắc đầu, trong lòng đã biết chẳng mấy hy vọng. Có công ty nào lại từ bỏ một diễn viên đang nổi đình nổi đám để nâng đỡ một cái tên vô danh? Huống chi công ty của Tề Viện vốn không thiếu nhân tài, địa vị của Tề Viện lại ở đó, cô ta không nhả tay thì Ôn Sơ chẳng có cửa ngoi lên.

Tề Viện còn lừa ông rằng hợp đồng đó chỉ ký hai năm, ông vừa tra liền biết rõ, chỉ là ông vẫn nghĩ ít nhất trong đó sẽ có chút cơ hội.

Ông cảm thấy tiếc nuối là thật, nhưng cũng bất lực, và cũng sẽ không phí thêm thời gian vào Ôn Sơ nữa. Ôn Sơ dõi mắt nhìn ông rời đi, sự thay đổi trước sau của đạo diễn Đường, cô thấy rất rõ.

Trong khoảnh khắc ấy, nước mắt cô dâng đầy, trào ra khỏi khóe mi, lau không kịp. Cô ngồi phịch xuống, rút giấy trong túi xách ép chặt lên mắt, cố ngăn dòng lệ.

Nhưng giấy vẫn ướt đẫm, nắm giấy trong tay ngày một nặng hơn, đó là sức nặng của nước mắt.

Cô ngồi trong quán cà phê thêm nửa tiếng, đến khi đôi mắt đã sưng đỏ mới rời đi. Cô không bắt xe, chỉ chậm rãi đi dọc trên con phố cà phê. Thành phố vừa mang vẻ hiện đại tầm cỡ quốc tế, vừa đậm chất văn hóa này, là chiếc nôi bao người mơ ước. Năm ấy cô thi đỗ vào đây, bố mẹ từng hạnh phúc biết bao. Thế mà ngần ấy năm qua đi, đến về thăm nhà cô cũng e dè.

Đi được một vòng, chú Trần tới đón. Ôn Sơ đã thu lại cảm xúc, chỉ là trông có phần mệt mỏi. Xe chú Trần chạy qua mấy con phố lớn, bỗng thấy không xa là tòa nhà cao tầng – Tập đoàn Cố thị.

Chú quay lại nhìn Ôn Sơ, cười nói: "Đúng lúc chúng ta đang ở gần tập đoàn, lại sắp đến trưa, cô Ôn có muốn sang chỗ cậu Cố dùng cơm không?"

Ôn Sơ đang thất thần, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính, quả nhiên thấy mấy chữ "Tập đoàn Cố thị".

Trong lòng bỗng thấy nhớ sự dịu dàng của Cố Trình.

Cô khẽ nói: "Vâng."

Chú Trần hiền từ cười, xoay vô lăng, lái xe xuống hầm bãi đỗ dưới tòa nhà Cố thị. Sau đó đi cùng Ôn Sơ lên lầu. Tòa nhà cao ngút trời này vốn là một trong những công trình biểu tượng của Kinh thị, độ cao khiến người ta phải không khỏi ngước nhìn.

Đến tầng 82, Ôn Sơ bước ra khỏi thang máy, đi về phía văn phòng Cố Trình.

Cô từng đến đây vài lần, có một hai lần được Cố Trình dẫn theo, còn lại chủ yếu là đưa áo khoác, tài liệu, hoặc có lần mang cà phê cho anh.

Người đi ngang thấy cô, quen biết thì chào, không quen cũng ngoái nhìn, phần nhiều bởi nhan sắc nổi bật.

Chờ cô đi khỏi, mấy người liền ghé tai bàn tán: "Bạn gái của tổng giám đốc Cố à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!