Chương 16: Đặc điển – Triều khởi triều lạc

Edit: Phong My

Sau giờ ngọ, mưa phùn sương mù, hoa hồng trong viện yểu điệu nở, đỏ tươi vàng nhạt phấn hồng, thướt tha duyên dáng lộ ra giữa lá xanh, hoa cỏ khoe sắc náo nhiệt. Hành lang trước nhà có một cái giường, bên giường có một bàn trà, trên bàn trà đặt mấy thứ đồ ăn vặt mới mẻ, khoảng thời gian nhàn hạ yên lặng hưởng an bình trôi qua trong vô thức, chỉ cảm giác mới chợp mắt một chút, cũng đã thấy ngày tháng trôi qua quá nửa.

"Tỉnh rồi à?" Vừa mở mắt đã đụng phải một đôi con ngươi màu mực thâm sâu như hàm thủy, nam nhân ngồi ở bên kia bàn trà mỉm cười đưa đến một hạt hạch đào.

Ý thức nửa mơ hồ nửa thanh tỉnh, Tang Mạch biếng nhác giơ tay lên dụi mắt, ngón tay nam nhân đã đưa tới bên mép, hương vị đặc biệt của hạch đào như tan ra trong miệng.

"Tiểu Miêu đâu?" Ngón tay chạm vào môi âm ấm, vì vậy ngôn ngữ cũng trở nên lơ mơ, tựa như không gian mông lung ngoài trời mưa phùn.

"Đang học bài." Không Hoa cười tuấn lãng, trong sáng tới mức như bầu trời xanh thắm được nước mưa gột rửa, quần áo màu đen cũng không thắng được tiếu ý trên mặt y.

"Nga." Tang Mạch gật đầu trả lời, người vẫn ngồi ở trên giường, cọ vào gối ngước mắt lên, có thể nhìn thấy đường nét cứng cỏi trên mặt nam nhân, phi mi nhập tấn, mũi cao môi mỏng, anh tuấn không kém gì năm xưa.

Hắn buông mắt tỉ mỉ bóc hạch đào lấy nhân, đĩa nhỏ trong tay, hạch đào bị bóc sạch sẽ đã chất thành một ngọn núi nho nhỏ.

Diễm quỷ cúi đầu cười thành tiếng "Thế này thì ăn tới khi nào?"

Không Hoa cũng cười theo "Tới lúc ngươi ăn không nổi, tới lúc ta bóc không nổi nữa."

Lời này so với khí trời ẩm ướt mấy ngày nay còn chán ngán hơn, nụ cười trên mặt Tang Mạch chậm rãi nhạt đi, quay đầu không nhìn y nữa, ngón tay vô thức cào cào vào đóa sen tịnh đế được thêu trên gối. Không Hoa đuổi theo đường nhìn của hắn về phía bên kia, mưa bụi dày đặc mảnh như kim châm đan cài vào nhau, dường như muốn nối liền trời đất.

Tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng mưa rơi trong yên lặng, chỉ có hạch đào vỡ trong tay kêu "rôm rốp", Không Hoa đổi đề tài câu chuyện "Mưa tới muộn thế này sợ sẽ không ngừng đâu, ta lưu tiên sinh lại ăn cơm."

Từ lúc cùng ở với y, những việc vặt vãnh trong ngoài nhà đều bất tri bất giác để y đảm đương một mình, từ việc lớn như sau này phải dọn nhà đi nơi nào, cho đến những việc nhỏ như một ngày ba bữa, đều là một mình Không Hoa thu xếp (ôi, người vợ đảm đang <3). Đợi tới lúc Tang Mạch phát hiện, nam nhân này đã đem hình bóng của mình trải khắp tất cả những ngóc ngách có thể nhìn thấy, muốn chống cự cũng đã quá muộn.

Chỉ là y đã quen làm Minh chủ cao cao tại thượng, mười ngón không dính nước mùa xuân (tức là chả phải đụng tay làm gì), việc nhà tầm thường trên thế gian cuối cùng vẫn quá khó khăn với y, mỗi lần Tang Mạch nhớ tới y ở trong bếp luống cuống tay chân liên tục mắc lỗi, tình cảnh bất đắc dĩ chỉ có thể triệu gọi quỷ mị tới cứu, lại không thể nhịn được cười.

Thế nhưng vô luận thế nào, y rất nỗ lực, nỗ lực cứ qua một thời gian lại đi tìm nơi ở mới cho ba người dung nhan không bao giờ thay đổi, nỗ lực lo lắng những chuyện mà chính mình và Tiểu Miêu không lo lắng được, nỗ lực chăm sóc cái "gia đình" có vẻ kỳ dị này.

Thấy Tang Mạch chỉ gật đầu không nói lời nào, Không Hoa tự mình quyết định "Mấy ngày trước ở chợ quỷ mua được bộ văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), không thể nói là thứ gì tốt, nhưng hình dáng cũng khá tinh xảo, Tiểu Miêu mới học viết chữ, còn chưa dùng được…"

Tang Mạch hiểu ý tứ của y, tiếp lời nói "Vậy tặng cho tiên sinh đi." Lúc này mới ngẩng đầu lên, nhón lấy hạch đào trong đĩa, nói chuyện với Không Hoa câu được câu chăng.

Đề tài nói chuyện giữa hai người luôn không đâu vào đâu, trên trời dưới biển, thích gì nói nấy. Thỉnh thoảng nói về chuyện lúc trước, đầu phố gặp vị cố nhân năm xưa, hóa ra người đó đã luân hồi tam sinh tam thế, trên mặt cũng không thấy dáng vẻ lúc trước nữa. Những chuyện đã từng khắc cốt ghi tâm và những người đã từng không muốn quên, tại trong miệng hai người cứ như vậy thản nhiên lướt đi mang theo quá khứ.

Nói nhiều nhất chính là về Tiểu Miêu, mua thêm cái gì cho Tiểu Miêu, mang Tiểu Miêu tới chợ quỷ làm quen vài bằng hữu, kết giao với con người cũng tốt, tương lai có phải quan tâm tìm vợ cho nó hay không… Dông dài liên miên. Tang Mạch len lén nghĩ ở trong lòng, những lời đối thoại quái dị này chẳng phải giống với mấy lời tán phiếm của phụ mẫu trên thế gian sao? (thì hai người chính là như thế mah:-") Trong lòng có chút khác lạ, dè dặt ngẩng đầu lên nhìn mặt Không Hoa nhưng y như thể không có việc gì, trên mặt chỉ có một vẻ cười khẽ, con ngươi hắc sắc vẫn ôn nhu lóe sáng.

Mưa bụi càng thêm dày, làm ướt cây hoa hồng bao lấy nụ hoa sắp nở, giọt mưa từ mái hiên rơi xuống như mành nước, rớt xuống phiến đá lại phát ra âm thanh "tí tách", trong tây sương phòng truyền ra tiếng đọc sách của nam tử trẻ tuổi "Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trường. Hàn lai thử vãng, thu thu đông tàng…"

(đây là những câu đầu trong "Thiên tự văn": "Trời thẳm sắc đen, mặt đất sắc vàng, vũ trụ rộng lớn vô biên, mặt trời mặt trăng hết vơi lại đầy, tinh tú chi chít trong không trung, lạnh qua nóng đến")

Tang Mạch xoay đầu sang nhìn, trong màn mưa, phía sau bụi hoa, cách khe cửa sổ gỗ màu đen, người nọ cầm một quyển sách chăm chăm chú chú đọc lên từng câu từng chữ, thân hình gầy gò, mặc một bộ trường sam vô cùng đơn giản, màu xanh ngắt như tân trúc sau mưa. Quyển sách che khuất hơn nửa gương mặt người nọ, chỉ lộ ra một đôi mắt đang buông xuống, lông mày hơi rậm, càng lộ ra vài phần nghiêm túc và thật thà. Khiến người ta nhớ tới một vị cố nhân lúc trước.

Không Hoa thấy thế, tới sát bên tai thấp giọng nói "Vị tiên sinh này thật đúng là một người nghiêm túc."

Tang Mạch không gật cũng không lắc đầu, chỉ nhìn thẳng vào trong tây sương phòng, bất giác ngồi thẳng lên.

"Hắn đã sống rất tốt." Không Hoa vươn tay ra ôm vai hắn, ôn nhu vô hạn.

"Ta biết." Có chút lưu luyến mà thu hồi đường nhìn, Tang Mạch dựa vào bờ vai rộng của y, không khỏi thở dài một tiếng "Thật trùng hợp…"

Thế gian này, không trùng hợp không thành chuyện. Nhất thời hứng khởi muốn cho Tiểu Miêu một tiên sinh dạy học, viết chữ, đọc sách, tương lai có lúc sẽ phải dùng tới. Nhờ một đại thẩm nhiệt tình chạy đôn chạy đáo khắp nơi hỏi thăm, ba ngày sau bà đem vị tiên sinh trẻ tuổi này tới. Ăn mặc cũng là trường sam xanh biếc, trên tay áo có đường viền trắng muốt, gương mặt trắng nõn hơi lộ màu hồng, trên trán vì hồi hộp mà thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.

Học vấn ra sao, nhân phẩm thế nào, nhà ở đâu, thù lao bao nhiêu… cái gì cũng không nghe thấy, vừa thấy thân ảnh gầy gò này, Diễm quỷ đã không nói nên lời. Cũng không biết đã qua mấy trăm năm rồi? Gương mặt thật thà ngượng ngùng này, chân tay luống cuống và thần tình bối rối này, cái vẻ vừa nói đã đỏ mặt này, ngoại trừ thư sinh ngốc trước kia suốt ngày quấn quít bên mình luôn miệng "biểu ca, biểu ca" ra thì còn ai vào đây?

Nam Phong a, năm xưa một hồi biến cố tại hỉ yến, chỉ có tỉnh tỉnh mê mê, hầu như hoàn toàn không hiểu nội tình. Đến tận bây giờ cũng còn chưa gặp qua. Không Hoa nói, sau khi y tỉnh lại thì quên hết tất cả, cuối cùng thọ chung chính tẩm. Tang Mạch cũng từng nghĩ tới một lần nữa đi tìm y đã chuyển thế, sau vài lần tìm kiếm, cuối cùng đành thôi. Lại không ngờ rằng, lần thứ hai gặp lại là tình cảnh thế này, quả nhiên là trong chốn u minh vạn vật tự có nhân quả luân hồi.

Nam Phong vẫn giống như trước thật thà chất phác, tiếng đọc sách êm dịu, chữ viết ngay ngắn. Xưa nay không nói nhiều, thấy Tang Mạch lại càng thất thố, lắp bắp nửa ngày vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh. Tang Mạch cũng không giận, nhìn gương mặt dần đỏ lên của y mà thấy buồn cười. Hiện tại y không nhớ tính danh của Diễm quỷ, chỉ xưng hô "tiên sinh", khẩu khí lại còn khách sáo. Mang theo tiếu ý khó hiểu, một đôi đồng tử màu xám quan sát y từ đầu tới chân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!