Tuổi hai mươi hay là hai tám, đối với Diệm Nương mà nói căn bản chẳng có bao nhiêu khác biệt. Nữ nhi Diệm tộc đều không dễ già.
Nếu trên khuôn
mặt hằn lên dấu vết của thời gian, hồng nhan diễm lệ cũng sẽ biến thành
tóc bạc da mồi, điều này đối với bọn họ thực ra là một niềm hạnh phúc.
Nhưng tự cổ đến nay, chưa có Diệm Nương nào có thể đợi được đến ngày đó. Tình cảm của nữ nhi Diệm tộc quá nóng bỏng, đến nỗi ngay từ sớm đã tự
đốt cháy bản thân rồi.
Nhưng nàng vẫn không tin, vẫn chấp mê bất ngộ. Mặc kệ sự khinh miệt và chán ghét của hắn, nàng vẫn bất chấp tất
cả mà đi theo, không hề che giấu tình cảm nóng bỏng của mình, chỉ đợi
đến ngày hắn chịu tiếp nhận. Cuối cùng rồi sẽ có một ngày như thế, nàng
tin chắc vào điều này.
Bốn năm, không dài. Chỉ cần ở bên cạnh
hắn, dù là ngàn năm vạn năm cũng không hề dài. Hắn đi đến nơi nào, nàng
liền theo đến nơi đó, dù là góc bể chân trời, nàng cũng đều có thể tìm
được. Bởi vì hắn đã từng chính miệng thừa nhận, nàng là nữ nhân của hắn.
Hồng Nhan Cô Sát, đây là biệt danh mà đồng đạo trên giang hồ đặt cho bọn họ. Nàng rất thích được đặt mình bên cạnh hắn như vậy, ít nhất trong mắt
mọi người bọn họ cũng là một đôi.
Tuyết lất phất rơi xuống con
đường lát đá, những ngôi nhà ngói đỏ hai bên đường rất nhanh đã bị phủ
lên một lớp tuyết mỏng. Nơi này nằm ngay gần miền Nam, không dễ gì nhìn
thấy tuyết, nhiệt độ năm nay dường như lạnh hơn những năm trước rất
nhiều.
Diệm Nương ngồi trong phòng nhìn Thanh Tuần đang để trần
cánh tay đứng giữa sân so chiêu với đám thuộc hạ dưới trời tuyết rơi lất phất, trên khuôn mặt nàng lần đầu tiên xuất hiện vẻ mặt giống với Thanh Tuần – hờ hững.
Dương Chỉ Tịnh đã chết rồi.
Một bông mai trắng
muốt nhẹ nhàng bay lượn giữa những mảnh tuyết lạnh băng, hóa thành một
làn hương thơm ngát, vờn quanh trái tim lạnh giá này mãi không tan. Hồng nhan dễ già, dù có được tất cả mọi người thương yêu đùm bọc, trong lòng vạn lần không muốn, nhưng vẫn chẳng thể lưu hương lại thêm dù chỉ một
khoảnh khắc.
Chiều qua khi nhận được tin Dương Chỉ Tịnh độc phát thân vong, Khanh Tuần chỉ hơi ngẩn ra một chút, trên mặt không hề xuất
hiện biểu cảm gì, rồi kế đó, hắn yêu cầu người khác cùng mình so chiêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!