Chương 10: (Vô Đề)

Xa xăm nỗi nhớ, hỏi rằng nhớ ai? Từ ngày tiễn đưa chàng lên ngựa, đem

đêm âu sầu nỗi màn không. Sáng dậy soi gương ngó đôi mày ngài, oán chàng trách chàng cũng là khi thương nhớ. Nước hồ mùa thu trắng màu hoa sen,

thương tâm cảnh chim uyên ương bay lúc chiều tà. Vì chàng ta trồng cỏ

tùng la, tới mùa lạnh giá dây leo đã dài hơn cành tùng. Vì chàng ngồi ôm gối san hô, nước mắt đã kho vương đầy mạng nhện. Nhân sinh hữu tình cam lòng đầu bạc, sao vẫn chẳng thể mãi bên nhau? Gió mưa rả rích, ríu rít

gà kêu, hỏi rằng nhớ ai? Gặp người trong mộng.

Diệm Nương ngồi

trên chiếc xích đu được đan bằng dây mây khô, thong dong đung đưa qua

lại, ánh mát như làn nước vượt qua trùng trùng lầu các, nhìn về phía

ráng chiều biến hóa bất định ở vùng chân trời, đôi hàng lông mày lá liễu như bị bao phủ bởi một nỗi u sầu chẳng cách nào xua tan.

Giọng

ca thê lương trầm bổng của Hồng Hô tựa như lời nguyền rủa quấn chặt lấy

trái tim nàng, mãi vẫn không tan. Sáu năm trước khi nghe thấy bài hát

này, nàng còn coi thường không để ý, không ngờ nó lại in sâu vào đáy

lòng, qua bao lâu như vậy vẫn còn văng vẳng bên tai.

"Lại đang

nhớ hắn sao?" Giọng nói của Bạch Ẩn vang lên từ bên cạnh, tựa như làn

gió tháng hai, mát lạnh mà không hề tê buốt, nhẹ nhàng xua đi tâm trạng u sầu của nàng.

Diệm Nương ngoảnh đầu cười khẽ, nhìn về phía vị

nhị ca ngay từ khi mới sinh đã lạc quan vui vẻ, chưa từng biết u sầu là

gì, ngoài tươi cười ra thì chẳng còn vẻ mặt nào khác này, nhưng lại

không trả lời.

"Nếu ngay cả đến nụ cười mà cũng mang theo niềm u uất, vậy thà chẳng cười còn hơn." Bạch Ẩn bước tới, nắm lấy xích đu cúi đầu xuống nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn là nụ cười ấm áp, nhưng trong cặp mắt màu trắng bạc lại toát ra vẻ không vui, hiển nhiên là rất bất mãn trước thái độ của nàng.

Diệm Nương nghe vậy, không kìm

được khẽ thở dài một tiếng, rúc vào lòng Bạch Ẩn: "Nhị ca, ngày mai Nô

Nhi và Phó Hân Thần thành thân, chàng, có thể chàng sẽ tới."

"Muội đang lo lắng điều gì?" Nâng khuôn mặt nàng lên, Bạch Ẩn hỏi: "Không

phải muội đã nói giữa hắn và muội không còn quan hệ gì nữa sao? Hắn đã

không để muội vào lòng, muội việc gì phải tự giày vò bản thân như thế."

"Muội, muội… không cách nào không nhớ đến chàng." Cặp mắt Diệm Nương hơi ửng

đỏ, rồi đột nhiên đứng bật dậy, đi tới bên dưới cây lựu đang nở hoa đỏ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!