Chương 7: Ăn Tinh

" A... chú sướng chết mất"

- chú Hiếu rên lên, hai chân đã dạng ra hết cỡ, ngón chân quặp chặt lại. Mắt mũi mờ mịt nheo lại như tên nghiện chơi đá, tay vẫn chưa từng rời khỏi đầu tôi ấn xuống. Tôi đang gặm cắn hai viên bi to của chú. Chim chú to nên bi chú cũng to, như quả trứng gà á, ngậm phê muốn điên luôn.

" Chú ơi con muốn ăn trứng chú"

- tôi mút cắn lấy nó thật thèm khát.

" Cháu yêu ăn đi, tất cả của chú đều là của cháu. Chú yêu cháu muốn điên rồi"

- ánh mắt chú nhìn tôi thật gợi cảm, tôi cảm thấy như mình bị làm ướt chỉ bằng nó.

" Tí nữa chú cho con uống tinh chú nhé"

- tôi lại mút lên đỉnh kiếm của chú.

Chú Hiếu nhanh chóng cứng người, cứ như quay ngoắt 180 độ thành người khác, bao nhiệt tình ban nãy liền chạy trối chết.

" Dạo này chú ăn uống hơi linh tinh, có khi sẽ hơi khó ngửi đó, để mấy hôm rồi ăn lại sau được không?"

- chú căng thẳng nhìn tôi. Thật ra chú chẳng có ăn gì linh tinh cả, nhưng ai biết được có món nào trong số đó sẽ gây mùi không, vẫn nên chắc ăn, nếu không liền hối hận không kịp.

" Của chú có mùi gì con đều không ngại, con xin lỗi vì đã ghét bỏ mùi của chú mà. Con yêu chú nhiều lắm"

- tôi năn nỉ, cố gắng bú mút quanh những chỗ mẫn cảm của chú lấy lòng.

" Không phải lỗi của con, là do chú không tốt. Nghe lời, chú muốn con thấy chú một cách hoàn mỹ nhất, không thể là một người chú không tốt được"

- chú mặc dù đang trong ái tình triền miên nhưng vẫn phải giữ lại tia thanh tỉnh cuối cùng.

" Chú không cần ép bản thân thế đâu, như thế sẽ mệt đó, chú chỉ cần mãi yêu con, luôn ở bên cạnh con là được rồi"

- tôi hôn lên chim chú.

" Chú sẽ! Cả đời này hai chúng ta sẽ không xa nhau, được không?"

- chú ngoắc tay với tôi.

" Dạ".

Cuối cùng tôi vẫn không bú được tinh của chú, hoàn toàn bị lời chú thuyết phục, còn nghĩ đã đánh giá cao năng lực của bản thân. Chú lớn hơn anh Hoàng, không biết đã có tinh trùng bao nhiêu năm, tinh trùng ở trong đấy không biết có vì nhiều mà nặng mùi hơn nữa không. Chú đặt ra khoảng thời gian một tháng, tôi liền không chịu, đòi khóc đòi nháo khiến chú giảm còn nửa tháng mới gật đầu.

Trong khoảng thời gian này tôi thấy chú có thay đổi khá nhiều, như là rất thích ăn dưa hấu, táo, nho, kiwi, hầu như hôm nào cũng thấy chú gặm mấy món đấy. Thói quen uống cà phê khi làm việc cũng bị thay đổi, thay vào đó là các loại trà. Tôi không nhịn được mà đau lòng:" Nếu vì con mà chú mất đi những sở thích thì ngược lại con cũng rất đau lòng".

" Không hề gì hết, chú vẫn rất vui vẻ, mấy thứ kia đúng thật vừa tốt lai vừa xấu, bỏ cũng được. Nhưng riêng con thì phải giữ chặt lấy"

- chú hôn môi tôi trấn an.

Tôi cũng tập theo thói quen mới này của chú, tại tôi nghĩ tinh trùng của ai cũng khó ngửi vậy thôi, tốt nhất nên điều dưỡng cơ thể tốt một chút, nếu không muốn bị chính mùi của mình doạ sợ.

Hôm nay trên lớp vẫn giống như thường ngày, Lộc vì hôm đó thấy có lỗi với tôi liền rất ân cần chăm sóc tôi, còn rủ tôi về nhà, nói anh Hoàng rất nhớ tôi đó, nhưng mấy hôm nay tôi đều bị ám ảnh, mãi đến giờ mới đặt xuống tâm lý.

" Cậu hết giận rồi à? Anh tớ mà biết sẽ vui lắm đó. Cậu không biết đâu mấy hôm nay anh ấy như một người khác ấy, toàn ăn trái cây, còn bỏ thức khuya mà đi ngủ sớm nữa. Tự nhiên lại sinh hoạt heo

-thì làm tớ không quen"

- Lộc hưng phấn đập tay cái bốp.

Cũng giống ông chú nhà mình nhỉ, cả hai người này đều chấn thương tâm lý rồi sao? Tôi vừa thấy hả hê vừa thấy tội cho họ, quyết định tới đấy sẽ đền bù cho anh, liền không chờ nổi đến lúc tan học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!