Chương 37: Ý Em Thế Nào?

Ngày hôm sau, hai người vẫn phải gặp nhau như cũ. Hoàn không biết mình có nên nghỉ việc luôn không để tránh xảy ra những sự việc không đáng có, nhưng nghĩ lại công việc này kiếm được quả thực không dễ dàng, hơn nữa cô giáo đó quả thực nóng bỏng, đêm qua không biết thầy đã chảy mất bao nhiêu là nước, nếu có thể tận dụng cơ hội mà cua cô ả thì còn gì bằng, chỉ cần tưởng tưởng có thể sờ lên cặp nhũ hoa đó mà mút cắn, để lại dấu hôn trên cơ thể trắng hồng kia, phía dưới thì không ngừng trào ra tinh dịch của mình cắm, còn gì tuyệt vời hơn được nữa. Vừa có công việc vừa có bồ xinh, đúng là mỹ mãn của cuộc sống.

Có điều không nghĩ, cô giáo lại không hề tỏ vẻ gì là khó xử cả, có chạm mặt với anh cũng chỉ nở nụ cười thương mại. Muốn tỏ vẻ như không có chuyện gì sao? Thật ngoài dự đoán nha, không nghĩ cô ả lại có khuôn mặt dày thế này, nhưng không sao, mặt anh cũng dày không kém.

" Tối nay cô có rảnh không? Em mời cô bữa tối nhé"

- Hoàn ga lăng đưa cho Châu Báu chai nước đã mở sẵn.

Trời rất nóng, cả hai đều ướt đẫm, Châu Báu tu chai nước ừng ực, cần cổ chuyển động không ngừng, cùng với những giọt mồ hôi lăn xuống, Hoàn nhìn đến ngây người, cảm tưởng lúc mình đâm sâu vào cuống họng này có phải cảnh tượng làm càng thêm diễm lệ không?

" Tiếc quá tối nay mẹ tôi lại làm món tôi rất mong chờ, hay cậu có muốn sang nhà tôi không?"

- Châu Báu hé đôi môi xinh xắn như đang hát.

Phía dưới của Hoàn rục rịch, không chút do dự mà đồng ý:" Được ạ, cảm ơn chị vì bữa ăn".

" Ô kìa!"

- Châu Báu ngạc nhiên đến bật cười, cứ như nghe một câu chuyện rất hài hước. Cái tên này chẳng phải nên từ chối sao? Mới gặp nhau mà sao đã có thể về nhà con gái người ta rồi, hay là nhìn mình ngon quá đó chứ. Cô liếc qua đũng quần gồ lên một đoạn, đắc ý trong lòng đánh giá, quả nhiên đàn ông đều là loài hoạt động bằng thân dưới.

" Không có gì, để tôi cho cậu biết cao lương mĩ vị của nhân gian là như thế nào. Không nói điêu chứ tôi rất ít khi đi ăn ngoài hàng, tất cả đều vì tay nghề của mẹ tôi đó"

- Châu Báu tự hào khi phô bày tài nghệ của mẹ.

" Thật mong đợi"

- Hoàn ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

Sau khi kết thúc giờ dạy, Châu Báu đi về phía nhà xe, quả nhiên đã có một thanh niên cao lớn đứng ở đó.

" Em chờ có lâu không?"

- cô cười thật ngọt ngào.

" Cũng vừa mới thôi, trông chị có vẻ tươi tắn lắm nhỉ? Con gái mà phải đứng lớp suốt cả ngày, khiến em cũng thật ngưỡng mộ"

- Hoàn không tiếc lời ca ngại người phụ nữ nóng bỏng trước mặt.

" Em quá khen rồi, quen rồi ai cũng như thế thôi"

- thực ra là vì nghĩ đến chuyện  thân mật với em đó, con cừu ngốc nghếch kia:" Có điều chị phải nói với em, bạn của mẹ chị mới bị ngã, bà rất lo lắng nên đã đi xem rồi. Chắc phải hẹn em hôm khác".

Hoàn vừa mới có cảm giác thắng lợi liền như bị dội một chậu nước lạnh giữa mùa đông giá rét. Biết ngay mà, phụ nữ xinh đẹp thời nay đều chảnh choẹ như vậy, dù đã tính tới chuyện này nhưng Hoàn vẫn không khỏi đau khổ. Nhưng còn một tia hy vọng hắn cũng không từ bỏ:" Vậy tối nay chị sẽ không có cơm ăn phải không? Đi ăn với em nhé".

" Haha tôi định sẽ về ăn với bố, nhưng thôi được rồi, phải để mặc bố tôi ngày hôm nay vậy, cậu cũng không dễ dàng"

- Châu Báu đập vai Hoàn tự nhiên.

Người con gái này cũng cá tính đấy chứ, mình bắt đầu thích cô ấy rồi.

Hai người chọn một nhà hàng đồ tây làm địa điểm ăn tối, đương nhiên Châu Báu sẽ không vì lo túi tiền của cậu ta mà làm khổ mình được, cô chọn cho mình món ăn yêu thích và ngồi ăn một cách thanh nhã. Nhìn cô cứ như đang thưởng thức một bức tranh nghệ thuật chứ không phải đang ăn uống vậy, Hoàn cứ thế mà bị say mê. Sao một người lại có thể đẹp thế chứ?

" Đồ ăn không ngon à?"

- Châu Báu hỏi.

" À ngon lắm"

- Hoàn giật mình, xấu hổ vì đã thất thố.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!