Chương 33: Công Chúa Tóc Tém

Đăng không thể tin vào những gì tai mình nghe, nó quá kinh khủng, tởm lợm, cứ như bị giội một chậu cứt vào người vậy, nó khó ngửi, bốc mùi làm thầy muốn chạy thật nhanh ra khỏi nơi này.

" Tôi cho cậu hai lựa chọn, một là ngậm mồm vào, biến khỏi mắt tôi ngay lập tức, tôi sẽ coi như chưa nghe thấy gì. Tính hướng của cậu thế nào tôi không cần biết, nhưng đừng có giở trò với tôi. Còn hai là để tôi cho cậu một trận, thằng láo toét"

- Đăng chỉ tay vào người gọi là học sinh của mình, mặt lạnh lùng.

" Haha sao thầy phải hung dữ thế, thầy tỏ vẻ với ai, chính tai em nghe thấy thầy dụ dỗ thằng Minh như thế nào mà, thực ra lúc hai người nện nhau trong nhà tắm, em còn đang đi ị ngay bên cạnh đó. Nghe rõ ràng như đồ hoạ 4K luôn, thầy có muốn em tả lại cái tiếng rên của thầy không?"

- Hân mô phỏng lại một đoạn, nhìn sắc mặt đen kịt của thầy Đăng, không nhịn được hưng phấn như vừa làm được một bàn thắng:"

Nhưng thầy đừng lo lắng, nếu thầy làm em như làm với với nó, và hứa sẽ bỏ rơi thằng Minh, em sẽ bỏ qua cho thầy và một lòng chỉ có thầy thôi. Em cũng sẽ không nói gì với cả lớp hết. Nhưng nếu thầy không đồng ý thì... thầy biết mà".

" Cậu đang đe doạ tôi?"

- thầy Đăng bật cười.

" Đúng vậy đó, em thực sự không muốn thế đâu. Em không biết thằng Minh bú cặc thầy thế nào, nhưng chắc chắn không thể bằng em đâu. Em là gay thuần mà, có con cặc nào có thể làm khó em chứ. Thầy chắc thấy mặt nó dễ thương nên chịu không được trở tính à? Sao phải khổ thế? Có người sẵn sàng vì thầy là dâng hiến nè"

- Hân lè lưỡi ra như một con chó lấy lòng.

" Đúng thật là buồn nôn, nhìn bộ dạng của cậu đi, xem xem giống người hay là ngợm, còn đi so sánh với em ấy, một góc cũng không bằng, cống rãnh mà đòi sóng với đại dương, kênh mương mà đòi tương đương với thuỷ điện. Xin lỗi vì sự mất lịch sự này nhé, nhưng cậu khơi mào nó trước đó"

- nói xong liền xoay người rời đi.

" Sao thầy lại bênh nó mà không bênh em, bộ nó bú cặc thầy giỏi lắm à? Thầy chưa thử với em sao lại không đồng ý? Bộ chê em xấu sao?"

- Hân không cam lòng, ấm ức oán giận.

" Vì cậu xứng đáng"

- Đăng hất tay ra.

" Được rồi, thầy đã vô tình thì đừng trách em độc ác, để xem chuyện tình của hai người lan ra khắp cả trường như thế nào?"

- Hân tức giận gắt lên.

" Tôi cũng đang chống mắt lên xem đứa học sinh nào chuẩn bị bị đuổi khỏi trường đây"

- Đăng khinh bỉ chẳng thèm quay lại.

" Thầy làm sao có thể? Chỉ là một giáo viên mới nhận chức, làm gì đuổi học được tôi? Nói dối"

- Hân bắt đầu hoang mang.

Đổi lại chỉ là sự im lặng, tiếng bước chân văng vẳng hành lang.

Cả ngày hôm đó cậu hoang mang lo sợ, sợ rằng mình thực sự chọc phải ổ kiến lửa. Ngôi trường này đầy rẫy con ông cháu cha, không biết người biết ta tuyệt đối không nên chọc vào, có khi thầy ta thực sự có thế lực chống lưng, có phải mình vừa làm một chuyện rất ngu ngốc không? Điều này làm cậu mất ngủ cả đêm, dẫn đến cặp mắt thâm quầng vào ngày hôm sau.

" Haha trông cậu kìa, bộ tối qua thức đêm đọc truyện sao? Thứ gì hay ho mà chăm chú vậy?"

- đứa bạn cùng bàn cười phá lên.

" Im lặng đi, buồn ngủ quá"

- Hân đẩy cậu ta ra, gục đầu xuống.

Không may chính là tiết đầu tiên là tiết của thầy Đăng, cậu không thể trốn xuống y tế ngủ trưa, chỉ đành mở to hai mắt ra đón nhận thứ kinh khủng có thể sẽ tới. Có điều thầy chỉ giảng dạy bình thường. Tiết học kết thúc, cậu vẫn không thể tìm lại được mảnh linh hồn của mình, suốt buổi học hôm ấy đều sống trong thấp thỏm, lo sợ, mấy đứa bạn ai cũng bảo cậu sớm về nhà. Hân cuối cùng không chịu nổi nữa, hết giờ liền phóng thẳng tới phòng giáo viên, nhưng ông trời đã không phù hộ, thầy không có ở đây.

Còn chưa tuyệt vọng được bao lâu, lại nhớ ra buổi chiều thầy còn phải dạy thêm mà, chắc chắn là ở phòng ăn trưa. Và quả nhiên là cậu đã đúng, thầy lại kè kè trong nhà ăn cùng đứa mà cậu ghét.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!