Thầy Khải xuýt xoa trong lòng, cơ thể mềm mại này, mặc dù đã nhìn thấy rồi, nhưng khi ở bên cạnh mình không còn một ai hết, lại đem đến mỹ vị muốn xâm lược. Nhưng sao vẫn còn kiện đồ lót phá không khí kia.
" Xấu hổ à?"
- thầy hỏi.
Tôi ngượng đỏ mặt, không dám nói tiếp.
Thầy Đăng nhìn cục một cục to tướng lồi lên kia liền biết lý do:" Sao phải xấu hổ chứ, đều là đàn ông với nhau mà. Em cho thầy xem chim cửng của em, thầy liền cho em xem lại, thế nào?".
" Sao lại thế được, em chỉ xấu hổ chút thôi"
- tôi không ngờ lại có thể dễ dàng bị nhìn thấu như thế, cũng không còn xấu hổ nữa lập tức cởi phăng chiếc sịp ra.
Chim nhỏ cứ thế dựng thẳng đứng lên không trung. Thầy Đăng ngắm nhìn một lát, lại lấy tay búng nó một cái.
" Au"
- mặc dù không đau nhưng tôi vẫn tự động kêu lên.
Thầy lại lấy tay tôi đặt lên chỗ nãy giờ không dám nhìn đến, mặt tôi lại càng đỏ hơn.
" Thế này là hoà rồi phải không?"
- thầy cười hiền hoà.
Chim tôi lại giật giật liên hồi, một chút nước sướng đã rỉ ra, bản thân hoảng sợ che lại, hoang mang không dám ngẩng đầu lên. Bản thân biết rõ thầy chính là trai thẳng, lại thấy đứa con trai khác sờ chim mình mà rỉ tinh, không chán ghét mới là lạ, thậm chí có ghét bỏ làm ầm lên không còn không biết. Cơ thể mới ban nãy còn đỏ ửng hưng phấn, giờ đã bị rét lạnh thổi tới lạnh run, lí nhí sợ sệt không còn bộ dạng ban đầu:"
Không phải như thầy nghĩ đâu, thực ra em chính là... đang buồn vệ sinh".
" À ra là thế, em tiểu luôn ở đây cũng được, không cần xấu hổ đâu"
- thấy chỉ tôi cái lỗ thoát nước phía dưới.
Tôi xấu hổ rặn nước ra, cũng may có chảy được một đoạn, nếu không thật chẳng biết viện lý do gì nữa đây.
Thầy Khải nhìn Minh từ đằng sau lưng, ánh mắt tối lại, làm sao mà lời nói dối vô lý đó có thể không nghe ra được, đúng là trẻ con có khác. Có điều thế này cũng tốt, chơi đùa thú vị hơn thằng nhóc kia nhiều.
Mãi mà con cặc của tôi vẫn chưa chịu xuống, thật sự không dám quay đầu lại chút nào, hai tên con trai ở cùng nhau mà cứ dựng đến lên thì ai mà không nghi ngờ chứ. Bỗng thầy từ đằng sau ôm lấy tôi, cầm lấy cặc nhỏ sờ mó:" Đúng là tuổi trẻ sung mãn, có cần thầy giúp nó xuống không?".
" Không phải đâu thầy, thực ra em..."
- tôi lập tức né khỏi thầy, hoảng loạn lui về.
" Em sợ thầy thế à? Thầy có làm thịt em đâu mà sợ"
- thầy Khải lộ vẻ không vui.
Tôi sợ thầy hiểu lầm, cố giải thích:" Em quý thầy lắm, nhưng lại sợ thầy nghĩ em biến thái. Không hiểu sao hôm nay nó không chịu xuống, em cũng không biết thầy ạ. Cả người em như phát nóng lên".
" Có phải là sốt không?"
- thầy sờ trán tôi:" Có chút nóng nhỉ?".
Tôi được đà cũng hùa theo:" Dạ chắc vậy rồi".
Này là nóng do nứng cặc chứ làm quái gì ốm đau gì đâu
- thầy Khải trong lòng nghĩ một đằng lại nói một nẻo:" Để thầy mát xa giúp em nhé".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!