" Tao còn có thể đấm nốt bên còn lại đó"
- Hoàng hăm doạ.
Hoài sợ co rúm, lại nhớ ra phải xuống phòng y tế:" Tao sẽ tố cáo mày".
" Nó điên hết thuốc chữa rồi"
- lớp trưởng nói.
Phòng y tế, Đăng đang ngồi dỗ con cún đang cầm nước mắt ỉ ê không thôi, rốt cuộc không biết ai mới là người bị thương nữa.
" Thầy không sao thật mà, nín đi"
- thầy xoa đầu tôi như một thói quen.
" Bác sĩ nói thầy phải để yên không được di chuyển thì vết thương với mau lành, nhưng bị thương ở tay phải đâu thể nào không động tới được? Tối thầy chấm giáo án thì sao? Thầy nấu ăn thì sao? Thầy đi tắm thì sao? Đi ngủ bị đè thì sao? Vết thương mà bung ra thì ai giúp thầy? Không được em phải ở bên thầy"
- tôi ỉ ôi không thôi.
Thầy Đăng đến là đau đầu, ai không biết còn tưởng thầy bị cụt tay cụt chân không thôi, nhưng trường hợp này cũng không có phiền lắm. Thầy kéo tôi về lại phía mình, vòng một tay qua ôm lấy:" Thơm nó một cái đi, như thế sẽ đỡ hơn".
" Thầy đang lừa con nít đấy hả?"
- tôi bĩu môi, nhưng cũng làm theo.
Đúng lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào, kế đó là tiếng của hung thủ gây ra mọi chuyện:" Thầy ơi".
Trán thầy Đăng giật giật, cái gì nữa đây?
Hoài lật tung khắp các buồng ra, đến lúc nhìn thầy thầy đang ôm Minh thì liền nổi cơn:" Mày biết đây là chỗ nào không mà dám giở trò?".
" Yên tĩnh đi, có gì ra ngoài nói"
- tôi bình tĩnh đáp trả, phát hiện trên mặt tên kia hằn lên một vết đỏ, thoáng nhếch môi.
" Mày dám cười, không biết là do lỗi của ai?"
- Hoài tức giận.
" Chuyện gì thế hả? Có biết đây là đâu không?"
- bác sĩ phụ trách nghe động tĩnh liền đi tới:" Muốn tiêu sưng thì nằm xuống giường chống, còn ồn ào thì biến ra ngoài cho tôi. Đây không phải chỗ oánh lộn".
" Cô ơi cô nghe em, thằng này ôm ấp thầy giáo"
- Hoài trợn mắt chỉ trỏ.
" Cậu còn nói câu nữa thì mời cậu ra ngoài. Tôi không có nhu cầu nghe cậu tâm sự"
- ấn tượng của bác sĩ với người này rất xấu, vừa mới vào đã ỏm tỏi làm phiền người ta. Với cả thầy trò với nhau, đều là con trai, ôm ấp tí chết người à?
Hoài ấm ức không có ai giúp đỡ, lại chạy đến ôm eo thầy Đăng dụi dụi:" Thầy à sao thầy để nó ôm ấp, nó có ý xấu với thầy đó. Bọn trên lớp mới đánh em nè thầy, đau lắm!".
Thầy Đăng cố nhịn cơn buồn nôn, gạt tay Hoài ra lạnh lùng:" Cậu qua giường trống nằm đi, có chuyện tôi sẽ tính sổ sau".
Giờ Hoài mới nhớ ra mình vừa mới làm gì, sửng sốt nói:" Không phải tại em nha thầy, ai bảo thầy chạy qua đỡ cho nó. Bây giờ em bị thương thầy lại không ôm em, có phải quá phân biệt đối xử không?".
Bác sĩ nhìn không nổi nữa, liếc nhìn y tá ý bảo lôi tên này ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!